Tô Phỉ kinh ngạc hỏi:
– Cả đạo diễn Lộ và nhà sản xuất đều đi à? Vết thương của Nhạc Yên Nhi nghiêm trọng lắm sao? Cô ta muốn moi thêm thông tin từ chị Trương nên cố ý giả vờ như không hề biết gì cả.
Bản thân chị Trương là người thích buôn dưa, thấy Tô Phỉ mù mờ không hiểu gì thì nổi ngay hứng tán chuyện lên.
Chị Trương hạ giọng thì thầm như đang tiết lộ bí mật gì ghê gớm lắm:
– Tôi nói cô nghe, nhưng mà cô không được nói cho ai biết đâu đấy.
Không phải chỉ vì quan tâm đến vết thương của Nhạc Yên Nhi mà đạo diễn Lộ đến tận bệnh viện thăm hỏi cô ấy đâu, quan trọng nhất là sau lưng Nhạc Yên Nhi còn có chống lưng kinh lắm.
bay trực thăng xuất hiện, cứu Nhạc Yên Nhi đi trước khi bị thiêu đấy.
Cô ngẫm lại xem, phải là người như thế nào thì mới có thể dùng máy bay trực thăng ở thành phố A đây? Tô Phỉ trợn to hai mắt, lần này thì không phải là giả vờ.
Máy bay trực thăng? Tô Phỉ nghĩ ngay tới người đàn ông mà cô thậm chí còn không xứng được nhắc tên kia.
Có lẽ Âu Duyên Tây cũng chưa chắc đã có tư cách dùng máy bay trực thăng ở thành phố A, thế nhưng hắn thì chắc chắn có! Vốn dĩ trong lòng Tô Phỉ nắm chắc mười mươi, thế nhưng bây giờ đột nhiên lại thấp thỏm lo âu.
Có máy bay trực thăng cứu Nhạc Yên Nhi đi, chẳng phải nghĩa là Dạ Đình Sâm đã biết chuyện này rồi sao? Với năng lực và thủ đoạn của Dạ Đình Sâm, hắn có điều tra ra cô ta không đây? Cô ta bất giác nghĩ tới Đầu Hổ đã mất liên lạc suốt từ đêm qua tới giờ.
Nỗi kinh hãi từ trong xương tủy lan tràn ra bóp nghẹt trái tim Tô Phỉ, cô ta bủn rủn cả chân tay, suýt nữa thì đã khụy xuống.
May mà có trợ lý nhanh tay nhanh mắt mau mắn dìu cô ta lên.
– Chị Tô Phỉ, chị sao thế? Chị không sao chứ? Nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Tô Phỉ, chị Trương nghĩ là cô sợ quá, bèn nói với giọng cảm thông:
– Ôi cô bé đáng thương, vẫn còn nhỏ tuổi quá đây mà.
Tôi nói cô hay, cái giới này không đơn giản đâu.
Hôm nay không phải quay phim, mau về nghỉ ngơi đi nhé.
Trợ lý đỡ Tô Phỉ vào phòng nghỉ rồi rót cho cô một cốc nước ấm.
Lúc Tô Phỉ nhận chiếc cốc thì tay vẫn còn run.
Giờ đây, vô số suy nghĩ đang hỗn loạn trong đầu óc cô ta.
Nếu Dạ Đình Sâm thực sự biết chuyện này và còn phái máy bay trực thăng tới cứu Nhạc Yên Nhi, thì chứng tỏ là hắn cực kì coi trọng cô ta.
Quan hệ giữa họ hoàn toàn không giống với Tô Phỉ và Âu Duyên Tây.
Thế này thì chỉ sợ là Dạ Đình Sâm sẽ không bỏ qua cho cô một cách dễ dàng.
Giờ đây chỉ có một người duy nhất có thể cứu được cô ta mà thôi.
Tô Phỉ hoảng loạn đến mức không cầm chắc cái cốc trong tay, nửa cốc nước ấm đổ hết lên đùi cô ta.
Trợ lý giật mình, luống cuống tay chân tìm khăn tay trong túi.
Nước nóng vẩy lên đùi mà Tô Phỉ dường như chẳng hề hay biết.
Cô ta bảo trợ lý:
– Chuẩn bị xe cho tôi, tôi phải ra ngoài.
Trợ lý vội vàng đáp rồi chạy đi.
Tô Phỉ nghĩ tới cái người gần đây còn không chịu nghe điện thoại của cô ta, cõi lòng lạnh ngắt.
Cô ta cắn chặt răng.
Dù thế nào cô ta cũng phải thử xem.
… Trong một khu chung cư xa hoa ở thành phố A.
Tô Phỉ bảo tài xế dừng xe lại, lên thẳng tầng 16 của chung cư rồi đứng trước cửa một ngôi nhà.
Cô ta lấy chìa khóa ra, do dự một chút rồi vẫn mở cửa đi vào.
Trong nhà vắng lặng, không hề giống như có người ở.
Tô Phỉ không biết Âu Duyên Tây có bao nhiêu nhà đất ở thành phố A, cô ta chỉ có chìa khóa của mỗi ngôi nhà này mà thôi.
Đây là nơi Âu Duyên Tây tặng cho cô ta trong lúc yêu chiều cô ta nhất, cho nên cô ta mới đến thử vận may một lần.
Tô Phỉ liếc thấy một đôi giày da của Âu Duyên Tây để ở hành lang chỗ gần cửa ra vào thì hai mắt sáng ngời lên, bèn đi thẳng lên phòng ngủ trên tầng hai.
Cô ta rón rén mở cửa phòng ngủ, quả nhiên, Âu Duyên Tây vẫn còn đang ngủ trên giường.
Tô Phỉ còn chưa tới được cạnh giường thì Âu Duyên Tây đã thức.
Gã mở to đôi mắt hãy còn mơ hồ, nhìn thấy Tô Phỉ đứng trong phòng, bỗng thì thào gọi lên một cái tên:
– Hạ Hạ… Tuy giọng gã nhẹ bẫng, nhưng Tô Phỉ vẫn nghe thấy rõ ràng.
Cô ta chợt nhớ ra hôm nay mình chưa trang điểm, thảo nào Âu Duyên Tây ngái ngủ lại nhận nhầm người.
Trong lòng cô ta cuộn trào nỗi ghen tị và cay đắng, thế nhưng bây giờ không phải lúc để ghen.
Cô ta gắng hết sức nở một nụ cười dịu dàng ngoan ngoãn:
– Âu thiếu… Âu Duyên Tây chỉ thất thần có một giây lúc vừa thức giấc kia thôi, ngay giây tiếp theo gã đã tỉnh hẳn rồi.
Gã ngồi dậy, vẻ mặt hết sức thản nhiên:
– Sao cô lại tới đây? Tuy bình thường Âu Duyên Tây hài hước ngả ngớn, chẳng hề đứng đắn, thế nhưng Tô Phỉ lại hiểu rõ Âu thiếu không phải là người tốt tính gì.
Cho nên cô ta không dám để lộ mảy may cảm xúc, mà chỉ nói như thể đang làm nũng:
– Người ta nhớ anh mà.
Dường như tâm trạng của Âu Duyên Tây không được tốt cho lắm.
Gã không dỗ dành cô như mọi khi, mà chỉ nói bằng giọng hờ hững:
– Sao? Ở đoàn phim gặp chuyện gì không thuận lợi à? Gã chẳng nghĩ ra con đàn bà này tới tìm gã vì cái gì ngoài tiền.
Tô Phỉ vừa định đáp thì điện thoại của Âu Duyên Tây đặt trên tủ đầu giường đột nhiên đổ chuông.
Âu Duyên Tây cầm máy lên, nhìn số gọi đến hiện trên màn hình rồi nhấc tay ý bảo Tô Phỉ im miệng.
Sau đó gã đứng lên, bước đến trước cửa sổ sát đất để nghe máy.
– Anh cả, anh gọi em sớm thế? Tô Phỉ không biết Âu Duyên Tây đang nói chuyện với ai, thế nhưng giọng điệu của gã thân thiết hơn khi nói chuyện với cô ta rất nhiều, chỉ e đó không phải là người có thân phận thấp.
Không rõ người ở đầu dây bên kia nói gì, mà Tô Phỉ nhìn thấy bàn tay vốn đang buông bên mép chiếc quần mặc ở nhà của Âu Duyên Tây đột nhiên nắm chặt thành nắm đấm.
Gã quay phắt người lại rồi nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt đào hoa sâu thẳm.
Trái tim đang hoảng loạn của Tô Phỉ bắt gặp ánh nhìn ấy, thì lại càng chìm sâu xuống vực thẳm vô biên.
Âu Duyên Tây là con độc nhất của nhà họ Âu, gã làm gì có anh em gì.
Người mà gã gọi là “anh cả”
chỉ có thể là…
– Em biết rồi anh cả, em sẽ cho anh một lời giải thích thỏa đáng.
Cuối cùng, Âu Duyên Tây nói một câu rất bình tĩnh như thế rồi cúp máy, sau đó quay người đi về phía Tô Phỉ.
Trong thời gian gã đi mấy bước ngắn ngủi ấy, Tô Phỉ suy nghĩ rất nhiều, nhưng cuối cùng chỉ bám chặt lấy một ý tưởng trong số đó mà thôi.
Trước khi Âu Duyên Tây tới nơi, cô ta quỳ mọp xuống đất.
Âu Duyên Tây thấy Tô Phỉ làm thế thì nhướn mày với vẻ hơi ngạc nhiên.
Nét cười ngả ngớn quen thuộc lại đượm trên gương mặt gã.
Gã nói với giọng điệu đầy trào phúng:
– Biết tôi muốn hỏi gì cơ à? Không cần tôi phải hỏi lại sao? Tô Phỉ vội vàng rặn ra mấy giọt nước mắt rồi nhìn Âu Duyên Tây với vẻ đáng thương tội nghiệp:
– Âu thiếu, em sai rồi, em biết em sai rồi, em xin anh cứu em với.
Suy cho cùng thì cô ta chỉ là một người mẫu không ô không dù.
Trong tay đám thiếu gia này, mạng của cô ta nhỏ bé rẻ rúng tựa như cỏ rác.
Khi Âu Duyên Tây có hứng thì sẽ chiều chuộng cô ta hết mực, sẽ vung mấy chục triệu ra cho cô ta đi đóng phim, thế nhưng khi gã mất hứng thì sợ rằng cô ta có bị ném xác bãi hoang cũng chẳng ai thèm hỏi đến.