Khi Nhạc Yên Nhi mở mắt ra lần nữa thì đã là chiều ngày hôm sau.
Ý thức của Nhạc Yên Nhi vẫn còn ở lại trong ánh lửa ngợp trời đêm qua, cho nên khi nhìn thấy trần nhà trắng toát lờ mờ trước mắt, phản ứng đầu tiên của cô chính là… Mình chết rồi à? Đây là Thiên Đường sao? Trần nhà trắng toát, tường vôi trắng toát, cực kì giống với Thiên Đường Cực Lạc được miêu tả trong Kinh Thánh.
Chưa để Nhạc Yên Nhi kịp phản ứng thì có người vot tới rồi bổ nhào lên người cô.
– Hu hu hu… Cuối cùng thì em cũng tỉnh rồi… Diệp Hiểu Như nước mắt ròng ròng.
Nhạc Yên Nhi vừa mới tỉnh, bộ não trì trệ còn chưa nhận thức được chuyện gì vừa xảy ra.
Nhìn thấy Diệp Hiểu Như, cô hỏi ngờ nghệch:
– Hiểu Như, sao chị cũng chết rồi? Diệp Hiểu Như bị câu nói của Nhạc Yên Nhi làm cho đớ ra, nước mắt đọng trên mi muốn rơi mà không rơi được.
Cô chớp mắt mấy cái, như thể còn chưa hiểu mình đang nói gì.
– Con nhóc thối này, ngốc chết đi được, cô có chết đâu! Giọng nói lanh lảnh vang lên, Nhạc Yên Nhi quay sang nhìn thì thấy Danny ngồi ở bên cạnh.
Cô không chết… cô không chết?! Không thể nào, đám cháy lớn như thế mà cô vẫn sống được sao?
– Em… Nhạc Yên Nhi há miệng định nói chuyện thì mới phát hiện ra cổ họng mình khô khốc, muốn nói một chữ cũng khó khăn.
Danny vươn tay ra trước mặt cô rồi giận dữ bảo:
– Hôm qua cô bị khói xông lâu quá, khản hết cổ rồi, uống nước đi! Không có quan tâm, chỉ có trách cứ, thế nhưng Nhạc Yên Nhi hiểu rằng đây chính là cách Danny quan tâm người khác.
Cách an ủi này còn làm cô cảm động hơn bất cứ câu an ủi dịu dàng nào.
Nhìn Danny và Diệp Hiểu Như quan tâm mình như vậy, Nhạc Yên Nhi đỏ hoe vành mắt.
Cô nhận cốc nước trong tay Danny, rồi cúi đầu xuống nương theo động tác uống nước để che giấu xúc động muốn rơi lệ của mình.
Cô không chết, cô còn sống khỏe mạnh, bên cạnh là những người bạn hết lòng quan tâm đến cô, thật sự là… tốt quá.
Uống xong cốc nước thì cổ họng của Nhạc Yên Nhi cũng dễ chịu hơn, cảm giác bỏng rát cũng dần dần tiêu tán.
Cô trả chiếc cốc cho Danny, Danny hỏi:
– Uống nữa không? Nhạc Yên Nhi lắc đầu, rồi như nhớ tới điều gì, cô hỏi:
– Tôi được cứu thế nào vậy? Nhạc Yên Nhi đoán có lẽ là cảnh sát cứu hỏa đã chạy tới kịp thời.
Lúc đó cô nghe thấy tiếng cưa điện cưa cửa sổ, chắc cũng là cảnh sát cứu hỏa xông vào cứu cô.
Còn bóng người lờ mờ kia… Nhạc Yên Nhi cho rằng đó là ảo giác mà mình nhìn thấy trước khi chết.
Không ngờ cô vừa hỏi thì vẻ mặt của Danny và Diệp Hiểu Như đều trở nên kì lạ.
Diệp Hiểu Như hỏi một cách dè dặt:
– Yên Nhi, em cũng thật là, sao lại gạt bọn chị lâu như thế chứ? Nhạc Yên Nhi ngẩn ra:
– Gạt gì hai người cơ? Sắc mặt của Danny khó coi vô cùng.
Anh dằn chiếc cốc xuống bàn kêu “cạch”
một tiếng.
– Cô vẫn còn định giấu tiếp hay sao? Hả Dạ, phu, nhân! Nhạc Yên Nhi cảm thấy đầu mình nổ đùng một tiếng, máu dồn lên não, không thể nào đáp lại lời Danny trong thời gian ngắn được.
Danny gọi cô là… Dạ phu nhân? Danny biết chuyện cô kết hôn với Dạ Đình Sâm rồi? Làm sao mà anh ta biết được? Cô nhớ tới kí ức trước khi mình lịm đi, chẳng lẽ đó không phải ảo giác của cô, mà là… Vì suy nghĩ này, trái tim vốn đang bình tĩnh của Nhạc Yên Nhi bỗng đập mạnh điên cuồng.
Cô vừa mở miệng định hỏi, thì cửa phòng bệnh bỗng được mở ra.
Người mở cửa là một người đàn ông vẻ ngoài sáng sủa mặc Âu phục đen.
Nhạc Yên Nhi vừa thấy hơi thất vọng thì lại thấy người đàn ông ấy né sang một bên sau khi mở cửa.
Nhìn thấy người đứng phía sau anh trai sáng sủa ban nãy, Nhạc Yên Nhi che kín miệng mình, kinh ngạc vô cùng.
Người ấy mặc Âu phục cắt may thủ công màu xám đậm, thân hình cao lớn hiên ngang, đôi mắt phượng hơi nheo lại, chỉ khi đảo mắt mới lóe lên ánh sáng lạnh lùng.
Ngoại trừ Dạ Đình Sâm, Nhạc Yên Nhi chưa từng gặp bất kì ai mang khí thế bễ nghễ thiên hạ như thế, xa cách ngàn dặm đến thế.
Danny và Diệp Hiểu Như nhìn thấy Dạ Đình Sâm thì cũng cả kinh.
Họ không còn giữ được thái độ tùy ý khi nói chuyện với Nhạc Yên Nhi nữa, mà chào hỏi với vẻ cực kì nghiêm túc:
– Chào Dạ thiếu.
Dạ Đình Sâm đáp một tiếng hờ hững, nhưng căn bản không hề nhìn hai người họ.
Đôi mắt lạnh lùng như hắc ngọc của hắn chỉ nhìn đăm đăm vào Nhạc Yên Nhi.
Nghiêm lão ở phía sau Dạ Đình Sâm đã quá quen với tác phong của thiếu gia nhà mình, bèn nói với Danny và Diệp Hiểu Như bị phớt lờ:
– Mời hai vị dời bước ra bên ngoài một lúc, tôi có vài việc muốn nói với hai vị.
Diệp Hiểu Như và Danny gật đầu rồi đi ra ngoài.
Trước khi ra khỏi cửa, Danny còn nhìn Nhạc Yên Nhi với ánh mắt vô cùng phức tạp.
Nghiêm lão đưa những người ngoài đi hết, trong phòng VIP rộng rãi chỉ còn lại hai người Nhạc Yên Nhi và Dạ Đình Sâm.
– Dạ Đình Sâm… Giọng nói của Nhạc Yên Nhi nhẹ bẫng như đang nỉ non, còn mang theo chút khó tin.
Nỗi xót xa lóe lên rất vội trong đáy mắt của Dạ Đình Sâm, hắn biết mình biến mất một thời gian đã làm cho cô sợ hãi rồi.
Hắn bước lên hai bước, đứng trước giường cô, nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ nhắn của cô rồi đáp:
– Tôi đây.
Hai dòng nước mắt trong suốt trào ra, chảy ròng ròng theo gò má trắng tái của Nhạc Yên Nhi.
Hắn về rồi, hắn biến mất bất ngờ, rồi lại trở về mà không hề báo trước.
Nếu kí ức của cô tối qua không sai, thì hắn lại cứu cô thêm một lần nữa.
Nhìn thấy cô rơi lệ, Dạ Đình Sâm đau lòng ôm chặt lấy cô.
– Ngoan nào, đừng khóc, tôi về rồi.
Không một ai thấu hiểu tâm trạng hắn khi nhìn thấy cô nhắm mắt tuyệt vọng trong biển lửa.
Suýt nữa thì hắn đã mất cô rồi.
Nếu không phải cô gọi cuộc điện thoại kia.
Nếu không phải hắn thấy cô im lặng mà lòng sinh nghi vấn.
Nếu không phải hắn nổi hứng ngồi máy bay trực thăng đi tới đoàn phim của cô, muốn nhìn thấy cô một chút… Thì hắn không dám tưởng tượng rằng chuyện gì sẽ xảy ra.
Cảm giác đau lòng và hối hận trào lên trong lòng Dạ Đình Sâm, hắn tự trách mình không chăm sóc tốt cho cô, về sau, hắn nhất định sẽ không để chuyện như thế xảy ra thêm một lần nào nữa.
Thế nhưng trong thời khắc gặp lại sau thời gian dài xa cách, Nhạc Yên Nhi lại đẩy Dạ Đình Sâm ra, từ từ nhưng quyết liệt.
Cô rời khỏi vòng tay hắn.
– Anh đừng chạm vào tôi.
Cô lên tiếng, giọng như băng lạnh.
Dạ Đình Sâm hơi cau đôi mày kiếm.
Hắn có thể hiểu được nỗi tức giận của cô, bởi vì hắn biến mất lâu như thế mà chẳng nói với cô một lời.
Tuy nhiên hiểu thì hiểu, nhưng bị người con gái mình yêu đối xử lạnh nhạt thế này thì vẫn chẳng dễ chịu gì.
– Yên Nhi, đừng giận.