Huyền Giới Chi Môn

Chương 93: Trùng Hư Tinh Huyền Trận


Sau quãng thời gian khoảng một bữa cơm, Thạch Mục lúc này đã ngồi xếp bằng ở trên giường đá, nhìn qua trường đao màu đen đang treo trên tường, cau lông mày, trên mặt tràn đầy nét trầm ngâm.

Hắn đang vắt hết óc cân nhắc lấy đề nghị của Cúc sư thúc.

Bản thân bỏ ra một cái giá cực lớn mới mua được chuôi trường đao Vẫn Thiết màu đen này về. Nếu không thể nâng cấp nó thành Pháp khí thì đúng là có chút phung phí của trời.

Ngoài ra, tuy hắn không hoàn toàn tin hết vào lời Cúc sư thúc nói nhưng bản thân hắn đúng là có chút tò mò đối với dị độ giới diện thần bí, với dị thú như Hóa Kim Tích thì lại càng thêm hứng thú.

Nếu hắn chịu hỗ trợ, nói không chừng còn có cơ hội thu được một hai con sinh vật dị giới làm Linh sủng thì sao.

Cân nhắc đến việc Cúc sư thúc đã thành công triệu hoán ra hai loại dị thú Anh Vũ cùng Hóa Kim Tích từ dị giới diện thì lão có vẻ cũng là tay lão luyện trong việc này. Việc an toàn có lẽ không có vấn đề gì quá lớn.

Dù sao lấy hiểu biết của hắn đối với lão béo này thì biết lão làm người cẩn thận, việc không nắm chắc mười phần chắc chắn lão sẽ không lấy thân phạm hiểm.

Nhưng dù vậy, Thạch Mục vẫn là cân nhắc đi cân nhắc lại đến mấy ngày, mãi mới hạ quyết tâm.

Mấy ngày sau, Thạch Mục lại lần nữa đi tới Tàng Kinh Các. Cúc sư thúc vừa nghe Thạch Mục đồng ý hỗ trợ câu thông xong lập tức liền vui vẻ ra mặt.

Hai người hẹn giữa trưa ba ngày sau, sẽ cử hành nghi thức tại động phủ của lão béo.

Cúc sư thúc theo đó lấy ra một cái ngọc giản màu trắng, nhanh chóng khắc vị trí chỗ ở của mình vào rồi ném cho Thạch Mục.

Thạch Mục nhận lấy cất kỹ, tiếp theo lại thừa cơ thỉnh giáo Cúc sư thúc vài sự tình về việc câu thông dị giới cùng không gian Linh căn, sau đó mới rời đi Tàng Kinh Các.

. . .

Ba ngày sau, lúc gần giữa trưa.

Thạch Mục đội nắng to vội vàng chạy tới chân một ngọn núi màu đen…

Nhìn từ dưới lên trên, ngọn núi này quái thạch* chập chùng, chót vót. Ngoại trừ một vài lùm cây thấp bé cùng hoa cỏ ra, không có cây cối cao lớn nào khác. Chỉ có một vài kiến trúc bằng đá mọc lên như nấm, đông một đám tây một đám, phân bố đầy trên núi.

(Quái thạch: Đá núi có hình thù cổ quái)

Ngọn núi màu đen trông hơi có vẻ cằn cỗi hoang vu này chính là ngọn núi số mười ba của Hắc Ma Môn.

Tuy hắn luôn ở trong sơn cốc cách đó không xa nhưng đúng là trước giờ chưa từng đi qua nơi này.

Cuối chân núi, một con đường nhỏ rộng hơn một trượng, lát bằng những phiến đá xanh chạy dài lên trên. Từ trên con đường này phân ra các con đường càng thêm nhỏ hẹp, nối với từng đám nhà đá đơn sơ cao hai ba trượng, đương nhiên cũng có vài chỗ là lầu đá hai ba tầng.

Căn cứ theo như trong ngọc giản của Cúc sư thúc kể lại, chỗ lầu đá lão ở đóng tại một nơi có chút vắng vẻ gần đỉnh núi, nếu không có chỉ dẫn trước, người ngoài muốn tìm cũng không dễ dàng tìm được.

Qua một nén hương, trên một chỗ gần đỉnh núi, sau một hồi bảy ngoặt tám quẹo cuối cùng Thạch Mục cũng đã đi tới lầu đá của Cúc sư thúc. Còn chưa kịp gõ cửa, cửa đá đã tự động mở ra.

“Mau vào đi! Để lão tử chờ ngươi lâu như vậy.” Thanh âm có chút không kiên nhẫn của lão béo họ Cúc truyền từ trong nhà ra.

“Sư thúc thứ lỗi, mới rồi trong lúc tu luyện đệ tử chợt có điều ngộ ra, nhất thời quên thời gian, cho nên tới hơi muộn.” Tiến vào lầu đá, Thạch Mục liền thấy vị Cúc sư thúc to như núi thịt kia đang đứng ở chính giữa đại sảnh, mặt không biểu tình lạnh te. Hắn vội tiến lên chắp tay cung kính nói lời xin lỗi.

“Ừ, có thể có đốn ngộ trong lúc tu luyện, cũng là cơ duyên của ngươi… Mọi công tác chuẩn bị đã làm xong từ sớm, chỉ còn chờ ngươi tới liền chính thức bắt đầu.” Thần sắc trên mặt lão béo họ Cúc rốt cuộc cũng dịu đi vài phần.

Người tu hành gặp được niềm vui đốn ngộ, hồn nhiên quên hết bản thân cũng là thường tình.

Lúc này, Thạch Mục mới phát hiện trong một góc tối hẻo lánh âm u phía bên trái đại sảnh, một con thằn lằn quái dị cao gần một trượng đang nằm sấp đó.

Con thú này đầu mọc lên một cái sừng, dưới thân có ba cặp chân, thân thể được phủ lên một lớp vảy giáp màu xanh lá cây. Lúc này nó đang dựng đứng tròng mắt màu vàng lục nhìn chằm chằm vào Thạch Mục, thế nhưng lại không có hành động nào khác cứ như là bị ràng buộc bởi một mệnh lệnh nào đó.

“Chẳng lẽ con thú này chính là Hóa Kim Tích trong truyền thuyết sao?” Hai mắt Thạch Mục sáng ngời, chỉ vào con Tích Dịch quái dị hỏi.

“Không sai, nước bọt Hóa Kim Tích tuy rằng có độc tố nhưng lại có khả năng dung kim hóa sắt* “ Cúc sư thúc nhẹ gật đầu, không nói thêm gì nữa mà đi về phía vách tường phía sau phòng.

(*Dung kim hóa sắt: khả năng dung hòa, làm mềm kim loại)

Chỉ thấy một cánh tay béo núc ních vươn ra nhấn nhẹ một cái lên trên vách tường.

“Oanh” một tiếng.

Vách tường hiện ra một cánh cửa đá dần lùi vào trong để lộ một con đường đen tối.

“Nghi thức được tiến hành bên trong mật thất*, người đi theo ta.” Lão béo họ Cúc quay đầu gọi Thạch Mục một tiếng rồi lập tức tiến vào bên trong thông đạo.

(*Mật Thất: gian phòng bí mật)

Thạch Mục vội vàng đuổi theo.

Hai người đi qua một cái cầu thang xoắn xuống dưới mặt đất, tới một cái mật thất cao bốn trượng, rộng ba trượng.

Bốn phía xung quanh mật thất được cắm đầy những cây đuốc thắp sáng làm cho mật thất sáng như ban ngày.

Toàn bộ căn phòng được làm bằng đá giống như những gian nhà đá bên ngoài, ngoại trừ một trận pháp hình tròn ở chính giữa phủ kín gần như toàn bộ mặt đất ra thì căn phòng hoàn toàn trống rỗng, không có bất cứ một vật dụng nào cả.

Cái pháp trận này cực kì lớn, trông có vẻ giống với truyền tống trận mà Thạch Mục thấy được ở Tàng Kinh Các, khác nhau lớn nhất chính là trên trận pháp này có nhiều hơn sáu cái lỗ khảm*, ngoại trừ năm cái lỗ to bằng quả trứng gà được phân bố đều trên năm mũi nhọn của trận đồ ra thì cái lỗ cuối cùng to cỡ đầu người được bố trí ở trung tâm trận pháp, chỗ này cũng là chỗ giao nhau của những dòng linh văn dày đặc kia.

(*Lỗ khảm: những cái lỗ được đục để khảm ngọc-ai chơi game chắc rành).

Thần sắc Thạch Mục biến đổi.

Hắn nhớ kỹ trong “Bách Khoa toàn thư về trận đồ nhập môn” có nhắc tới sự phức tạp khi vận hành trận đồ cỡ lớn, linh lực tiêu hao cực kỳ nhiều, vì vậy nên cần phải có Linh Thạch để bổ sung liên tục không ngừng mới được, thậm chí trong một số trận pháp lớn việc canh chừng, thay đổi Linh Thạch còn có người đảm nhiệm riêng.

Không hề nghi ngờ nữa, năm cái lỗ khảm này chính là nơi để đặt Linh Thạch, mà cái lỗ khảm ở trung tâm kia chính là mắt trận của trận pháp này.

Trong mắt Thạch Mục liền lóe lên vẻ hưng phấn không thôi.

Với khả năng kinh tế của hắn, “Bách khoa toàn thư về trận pháp đồ” mua được chủ yếu chỉ ghi chép về những tri thức căn bản, còn những trận pháp chính thức nguyên vẹn thì lại không có bao nhiêu. Hiện có được cơ hội tiếp xúc với trận pháp cao minh như vậy đâu phải muốn là được, hắn hận không thể đem cả trận pháp này khắc vào trong đầu để khi trở về chậm rãi tìm hiểu.

Thạch Mục nhìn lướt qua phía Cúc sư thúc, thấy hắn đang bận mải kiểm tra lại trận pháp này một cách cẩn thận, không hề chú ý tới mình.

Hắn liền phóng to đồng tử của mình lên gấp đối, hai mắt hiện lên ánh vàng nhạt nhìn chăm chú vào trận pháp, chỉ thấy mỗi cái phù văn bên trên đều được phòng đại lên mấy chục lần, trông rõ ràng hơn bao giờ hết.

Một số phù văn phúc tạp trong trân pháp đều là dùng những phù văn cơ bản trong Ngũ Hành phù văn hợp lại thành, còn một số phù văn phức tạp khác cũng có chút mơ hồ là từ một vài linh văn kết nối lại.

Chính vào lúc Thạch Mục đang xem mùi ngon thì vị sư thúc béo kia cũng đã kiểm tra xong trận pháp, liền đứng dậy.

Thạch Mục thấy vậy liền tản kim quang trong mắt ra, ánh mắt khôi phục bình thường trong chớp mắt.

“Trận pháp này tên Trùng Hư Linh Huyền Trận, là một loại trận pháp thuộc tính không gian, tiếp theo sẽ là nghi thức câu thông vị diện khác thì phải dựa vào trận pháp này. Hiện tại khả năng của ngươi chưa đủ, trận pháp này còn quá phức tạp đối với ngươi, không nên tham lam với cao quá.” Cúc sư thúc thấy Thạch Mục tỏ ra rất hứng thú với đại trận này thì cưới hắc hắc một tiếng nói.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.