Huyền Giới Chi Môn

Chương 29: Tử cương cung


“Đa tạ Phùng huynh. Đây là khoản bạc còn thiếu, ngươi kiểm tra lại một chút.” Thạch Mục gật gật đầu, lấy mấy tấm ngân phiếu từ trong tay áo ra, đưa tới.

“Hặc hặc, Thạch huynh đệ mà ta còn có thể không tin được ư! Đúng rồi, lần này võ viện tổ chức chiêu sinh ngươi thực không có ý định đi tham gia sao?” Phùng Ly hặc hặc cười cười, nhận ngân phiếu xong cũng không nhìn một cái liền cất đi, lại thử hỏi một câu.

Cao Viễn ở bên cạnh, cũng không khỏi ngưng thần nghe Thạch Mục trả lời.

“Kiểm tra chiêu sinh khi nào thì cử hành? Đã có thời gian chính xác rồi sao?” Thạch Mục cũng không trả lời ngay, mà hỏi ngược lại một câu.

“Buổi trưa bảy ngày sau, tại Quảng Lăng Cốc sẽ mở ra đại điển khảo thí. Nghe nói đến lúc đó chẳng những có sự xuất hiện của các gia chủ mấy thế gia lớn trong thành, mà Thái Thú và các loại quan viên cũng sẽ tới.” Phùng Ly không lưỡng lự trả lời.

“Nếu như vậy, hơn phân nửa là ta sẽ không đi tham gia khảo thí lần này. Dù sao ta là kẻ vô dụng do chính Sứ giả tìm mạch của Võ viện tuyên bố, có đi cũng chỉ để bị người khác không công chế nhạo một phen thôi. Hơn nữa, miếng Khí Linh Đan của Kim gia kia đã được trao cho người khác, ta không lĩnh ngộ được khí cảm thì cũng không có tư cách tham gia khảo thí.” Thạch Mục thản nhiên nói.

“Vậy thì thật là đáng tiếc! Lúc trước nếu Sứ giả tầm mạch kia không tìm đến Thạch huynh đệ kiểm tra huyết mạch, lấy thực lực của ngươi, sau khi lĩnh ngộ được khí cảm lại tham gia khảo thí, thì việc vượt qua kiểm tra chắc chắn không thành vấn đề.” Phùng Ly nghe vậy, thập phần tiếc hận nói.

“Không có việc gì, dù cho không thể tiến vào Hậu Thiên, ta cũng có thể tập võ ở nhà vậy. Chẳng qua là không thể tu luyện những thứ công pháp cao thâm kia thôi. Lại nói tiếp, với thân gia hiện nay của ta, coi như không thể đại phú đại quý, nhưng tiêu dùng ăn mặc ấm no là không phải lo lắng.” Thạch Mục biểu hiện rất là hời hợt.

“Thạch huynh đệ có thể nghĩ thoáng như vậy là tốt rồi. Hai người bọn ta liền không quấy rầy ngươi nữa.” Phùng Ly gật gật đầu, lúc này đứng dậy cáo từ.

Thời gian khoảng một bữa cơm sau, hai gã thủ lĩnh Hắc Hồ Hội đã cưỡi ngựa xuất hiện trên con đường rời khỏi trang viên.

“Phùng đại ca, tiểu tử này đã là phế vật. Chúng ta việc gì còn phải giúp hắn làm này nọ. Ngươi thậm chí còn muốn tự mình đưa đồ tới đây.” Cao Viễn, kẻ khi ở trong trang viên thuỷ chung không nói nhiều, bây giờ rốt cuộc không nhịn được nữa, liền lên tiếng oán trách Phùng Ly.

“Tam đệ, không biết chuyện gì xảy ra, khi vừa nghe đến hắn gửi thư nhờ chúng ta hỗ trợ tìm đồ vật, ta đột nhiên liền cảm thấy tò mò tình hình bây giờ của hắn. Cho nên mới có một chuyến tự mình mang theo đệ chạy đi đưa đồ này đấy.” Phùng Ly điềm tĩnh trả lời.

“Hắc hắc, vậy bây giờ sau khi thấy hắn rồi, đại ca có kết luận gì không?” Cao Viễn hắc hắc cười một tiếng hỏi.

“Nếu như ta đoán không sai thì chỉ sợ Thạch Mục cũng không thật sự buông tha cho con đường võ đạo. Mà đã như vậy thì ta và ngươi không cần thiết phải trở mặt với hắn. Dù sao đại nhân Nhạc Thai danh chấn Đại Tề ở trấn Man Công vùng biên tái, lúc trước cũng nổi danh là một phế vật. Nhưng rồi đại nhân liên tiếp gặp được kỳ ngộ, cuối cùng đã trở thành một cường giả Tiên Thiên. Sau này Man tộc xâm lấn, ngài ấy thậm chí dùng một thanh đao khổng lồ nặng đến nghìn cân, một hơi chém giết mười ba tên dũng giả đồ đằng. Lúc này mới được phong làm Quốc công khác họ, trên trăm năm qua luôn đóng quân tại ba châu vùng biên tái.”

(Biên tái: Nơi quan ải vùng biên cương)

“Đại ca, ngươi đánh đồng tiểu tử Thạch Mục với Nhạc Quốc công là quá đề cao hắn rồi. Đại nhân Nhạc Thai lúc trước thân thể chẳng qua là từ nhỏ nhiều bệnh, trong người cũng không có phế mạch. Lại nói tiếp, chúng ta sao phải đưa cây cung Tử Cương này cho hắn làm gì a? Phải biết cung này chỉ có sĩ quan cấp uý trong quân đội mới được đeo. Lúc trước vì lấy được nó, chúng ta đã phải hối lộ cho tên chủ quản hậu cần sắp xuất ngũ kia một số tiền lớn, giả làm phế phẩm mới lấy ra được từ quân khố.” Cao Viễn bĩu môi nói.

“Tam đệ, cung Tử Cương dù tốt, nhưng cũng chỉ là một món vật chết, ta và ngươi lại kéo không ra, lưu nó lại làm gì? Hiện tại Thạch Mục đưa ra yêu cầu muốn một thanh cung tốt, vậy thì vừa lúc đưa cho hắn. Đệ phải biết, dệt hoa trên gấm dễ nhưng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mới là khó càng thêm khó.” Phùng Ly chậm rãi nói.

“Đại ca sao ngươi lại coi trọng hắn như thế? Mà thôi, quên đi. Huống hồ dù nói thế nào đi nữa, tiểu tử này lúc trước cũng đã giúp đại ân cho bản hội. Cung này đã muốn thì cứ đưa cho hắn đi.” Tuy rằng Cao Viễn còn có chút không cho là đúng, nhưng giờ phút này cũng chỉ có thể bất đắc dĩ trả lời như vậy.

Phùng Ly nghe vậy, ngồi trên ngựa mỉm cười.

Sau khi hai người Phùng Ly rời đi, Thạch Mục mới đứng dậy nhấc hai cái bao lớn quay lại phòng ngủ. Đặt một cái lên trên bàn rồi mở ra, một hộp gỗ hình chữ nhật dài vài thước hiện ra trước mặt.

Tay hắn khẽ động, lập tức nắp hộp gỗ cũng bị mở ra, bên trong là hai thanh binh khí sáng loáng một dài một ngắn.

Thanh lớn hơn dài khoảng ba thước, là một trường đao có lưỡi hơi uốn lượn, chuôi đao rất dài, hầu như chiếm một phần ba cả chiều dài thanh binh khí. Thanh còn lại thì chỉ dài hơn một xích, toàn thân hết sức nhỏ lại mỏng, dường như chỉ là một thanh chuỷ thủ có hình thù hẹp dài cổ quái. Dù vậy, thoạt nhìn nó vẫn hết sức sắc bén. Tận cùng chuôi chuỷ thủ còn có một cái vòng sắt không lớn.

Thạch Mục đánh giá cẩn thận hai kiện binh khí một lần, một tay bỗng nhiên vỗ mặt bàn.

“Phanh” một tiếng.

Chuôi chuỷ thủ kia lập tức từ trên mặt bàn bật lên cao, rơi vào tay Thạch Mục.

“Vèo” “Vèo” tiếng xé gió vang lên.

Chuỷ thủ trong tay Thạch Mục vung lên lượn xuống, sau đó hoá thành một đoàn hàn quang không ngừng chớp nhoáng. Trong lúc nhất thời, cả căn phòng tràn ngập ánh sáng lạnh lẽo hắt ra từ thanh chuỷ thủ, làm cho lỗ chân lông người ta không tự chủ dựng đứng lên.

Cánh tay Thạch Mục có chút run lên, chuỷ thủ trong tay lại một lần nữa hiện ra, lập tức chém về phía góc bàn.

Vô thanh vô tức!

Góc bàn giống như đậu hũ, nhẹ nhàng bị gọt xuống.

Thạch Mục thấy vậy, lộ ra thần sắc hài lòng.

Xem ra gã thợ rèn họ Mã kia cũng không lừa gạt hắn, thanh chuỷ thủ này đích thật là dùng một lượng lớn Hàn Thiết chế tạo ra, nếu không quyết không thể nào sắc bén như vậy.

Thạch Mục lại dùng tay còn lại nhấc thanh trường đao lên, hơi vũ động vài cái, có chút gật gật đầu. Sau đó, đột nhiên hắn cầm thanh chuỷ thủ ở tay kia hướng về một cái khe hẹp hình dẹp ở cuối chuôi trường đao, cắm vào, lại hơi vặn một cái.

“Rặc rặc” một tiếng.

Chuỷ thủ vậy mà hoàn hảo chui vào trong khe hở của trường đao, từ bên ngoài nhìn lại, không ra một chút khác thường nào.

Đây mới là hình thái chính thức của Âm Dương Đao.

Thạch Mục múa trường đao trong chốc lát, mới chưa tận hứng mà thả nó lại hộp gỗ. Sau đó liền mở một cái bao khác ra, bên trong là một thanh trường cung màu tím nhạt, cao hơn nửa người.

Thần sắc hắn khẽ động, cầm trường cung màu tím lên tay, ước lượng cân nặng của nó một chút, khoảng năm sáu chục cân.

Lưng cung có chút lạnh lẽo, mặt ngoài phủ một tầng hoa văn hình vẩy cá xinh đẹp, không biết là do loại kim loại gì luyện chế thành. Dây cung màu trắng sữa óng ánh, có lẽ được làm từ gân của loài thú nào đó, mặt trên còn chớp động ánh sáng bạc, tựa hồ bên trong còn trộn lẫn tơ bạc.

“Cái này là. . .”

Thạch Mục chợt nhớ ra cái gì đó, bỗng nhiên một tay cầm cung, tay kia đột ngột cầm dây cung kéo một phát.

“Phốc “

Với khí lực hiện tại của Thạch Mục vậy mà chỉ có thể kéo dây cung này ra hơn phân nửa.

“Tử Cương Cung!”

Thạch Mục nghẹn ngào mở miệng, thần sắc có chút biến đổi.

Ngón tay hắn buông lỏng, dây cung đột nhiên phá không bắn trở về, sau liền liên tục rung nhè nhẹ, phát ra tiếng kêu rõ như rồng ngâm, làm cho cả căn phòng đều ông ông cộng hưởng không dứt.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.