Huyền Giới Chi Môn

Chương 18: Tiến giai


Viên đan dược kia rõ ràng là Khí Linh Đan mà hắn thường thấy ở trong Đan phổ.

Thạch Mục không dám tin đây là sự thật, đôi mắt trợn to ngắm nhìn viên đan dược thêm lần nữa rồi mới cầm lên ngửi ngửi, không ngờ một mùi cay nồng xộc thẳng vào mũi.

Quả đúng là Linh Khí Đan.

Tuy giá một viên Linh Khí Đan niêm yết ở trên thị trường là một vạn lạng bạc trắng nhưng ở một số cuộc giao dịch ngầm đã bị đội giá lên gấp hai, dù vậy cũng chưa chắc đã mua được nó.

Không ngờ, thiếu nữ chân trần này lại rộng rãi đến thế.

Thạch Mục đương nhiên mừng không kể xiết, nhưng hắn còn âm thầm phỏng đoán thân phận của thiếu nữ này. Trước đây còn mộng tưởng cưới người ta làm vợ, đúng là chẳng khác nào cóc đòi ăn thịt thiên nga.

Hơn nữa nàng còn ra điều kiện trước ba mươi tuổi phải đạt tới Tiên Thiên cảnh, quả là khó càng thêm khó.

Với hắn, trước ba mươi tuổi tiến giai Tiên Thiên là việc bất khả thi.

Chẳng qua, chỉ vì thế mà khiến Thạch Mục từ bỏ nữ tữ làm mình lần đầu động tâm càng khiến hắn bức rứt, có chút không cam lòng.

Xem ra chỉ có thể đi bước nào tính bước đấy.

Mục tiêu bây giờ của hắn chính là lĩnh ngộ khí cảm trở thành võ giả Hậu Thiên.

Thạch Mục thở dài xua tan đi những ý nghĩ lung tung trong đầu, toàn tâm toàn ý quan sát viên Khí Linh Đan.

Có viên đan dược này cộng thêm viên của Kim gia, hắn tin mình hoàn toàn có thể lĩnh ngộ khí cảm.

Vài ngày sau, từ trong một căn phòng kín ở đằng sau hậu viện võ quán Lưu Phong truyền ra tiếng gió thét mưa gào.

Hai chân Thạch Mục trầm xuống theo thế trung bình tấn, nửa thân trên đang cố gắng chịu đựng từng trận côn ảnh đánh rào rào lên người, da thịt hắn đã không còn ửng đỏ mà bắt đầu chuyển sang màu tái nhợt. Thân côn đánh trúng người hắn phát ra tiếng “ông ông” phảng phất như đánh trúng cột gỗ.

Không biết Thạch Mục đã chịu bao nhiêu côn, chỉ là vẻ mặt hắn không hề tỏ ra đau khổ mà còn ẩn ẩn có nét hưng phấn, đồng thời trong miệng hắn còn phát ra mấy tiếng gầm vui thích.

Lúc này, Lệ Thương Hải đã cởi áo khoác ở bên ngoài ra, chỉ còn mặc một cái áo cộc tay để lộ những bắp thịt săn chắc, cây côn ở trong tay y không ngừng ngảy múa khiến y toát từng hạt mồ hôi to như hạt đậu, lâu lâu phải đưa tay lau trán, y nhìn Thạch Mục với vẻ mặt hết sức khó tin.

“Ầm” một tiếng.

Khi cây côn đánh trúng huyệt vị nào đó ở trước ngực Thạch Mục bỗng nhiên sinh ra một tiếng nổ như sấm đánh.

Sắc mặt Thạch Mục cũng lập tức trở nên đỏ ửng rồi lại tức khắc khôi phục giống hệt như cũ, sau đó lại chuyển sang đỏ sẫm, cứ lặp đi lặp lại như thế hơn mười lần thì từ trong cơ thể Thạch Mục phát ra âm thanh giòn giã như pháo nổ, đồng thời những bắp thịt của hắn bắt đầu trồi lên, chạy dọc y như có con chuột nào đó đang chui vào cơ thể hắn chạy loạn.

“Ha ha, hoàn thành, thật không ngờ sau nửa năm dùng phương pháp “Thiết Luyện” cũng đã thuận lợi tiến lên Tôi Thể tầng mười một.” sau khi thấy cảnh này, Lệ Thương Hải bỗng ném cái côn gỗ đi rồi bật cười ha hả.

“Cũng nhờ Lệ giáo đầu đã tận tâm huấn luyện.” Thạch Mục hít sâu một hơi, tiếng vang bên trong thân thể hắn cũng đột nhiên ngừng lại, bắp thịt trên thân thể cũng khôi phục như bình thường, giọng hắn cũng trở nên cực kì hân hoan.

Giờ phút này, rốt cuộc hắn cũng đã đạt tới Tôi Thể tầng mười một.

“Không cần cảm tạ, ta làm việc chỉ vì tiền thôi. May mà ngươi da dày thịt béo mới chịu được chứ những gia hỏa khác thì chưa chắc đã làm được.” Lệt Thương Hải khoát tay, thành thật nói.

“Cho dù nói thế nào thì có thể luyện đến tầng mười một cũng nhờ công người, đệ tử vô cùng cảm kích.” Thạch Mục thử hoạt động chân tay, cảm thụ biến hóa trong cơ thể mình.

“Hừ, nếu muốn cảm tạ ta thì trong cuộc luận võ hãy giúp võ quán Lưu Phong đoạt danh đệ nhất.” Lệ Thương Hải không khách khí nói.

“Khà khà, không thành vấn đề, ta nhất định sẽ xuất toàn lực.” Thạch Mục cười cười đáp.

Bảy ngày sau, trước đại môn của vó quán Thiên Lộc.

Phong Lãnh Thiền – quán chủ Thiên Lộc võ quán, vóc người y to lớn như gấu, đang mang theo một gã giáo đầu khác cười hồ hởi đón tiếp Thương Lệ Hải.

Thạch Mục cùng hai người khác theo sát phía sau Lệ Thương hải và một tên đại hán mặt đỏ.

“Ha ha, Lệ huynh, Mẫn huynh, mới mấy tháng không gặp, tinh thần của các ngươi càng ngày càng tốt hơn đấy.”

“Đâu có, đâu có, mới chỉ một đoạn thời gian ngắn mà Phong Quán chủ còn cường tráng hơn trước.”

“Ha ha, Lệ huynh đang mắng ta ngày càng béo ra sao?”

“Ta sao dám. Trong tứ đại võ quán thì chỉ có Phong huynh mới là chủ sự chính thức, nào giống như ba nhà chúng ta chỉ là quán chủ trên danh nghĩa cơ chứ. Đúng rồi, võ quán Hồng Nhạn – Điền Hồ Ly, võ quán Kim Cương – Vương lão đã đến chưa?”

“Ha ha, nếu Điền huynh nghe ngươi gọi y như vậy chắc chắn y sẽ trở mặt với ngươi đấy. Yên tâm đi, hai người bọn họ đã đến từ sớm, đang chờ ở trong võ trường. Hôm nay chính là đệ tử của ba nhà các vị tỉ thí mà.” Thoạt nhìn Phong Lãnh Thiền lúc cười lớn giống như phật Di Lặc, hắn đang quan sát Thạch Mục và hai tên đệ tử võ đồ xuất sắc của võ quán khác.

“Mặc dù ba người bọn chúng có chút bản lĩnh nhưng nào có thể so với Phong hiền chất, lần này e là võ quán của chúng ta hoặc võ quán Hồng Nhạn sẽ lại về chót thôi.” Lệ Thương Hải nhẹ nhàng nói.

Đại hán mặt đỏ đứng bên cạnh y chỉ cười cười, dường như không thích nói chuyện.

“Lệ huynh, lời này của huynh sai rồi, chỉ sợ lần này võ quán Hồng Nhạn không thể xếp cuối được.” Phong Lãnh Thiền chỉ cười khổ nói.

“Ồ lời này của Phong huynh ý là?” Lệ Thương Hải hơi kinh ngạc, thần sắc đại hán mặt đỏ cũng lộ ra mấy phần ngoài ý muốn.

“Lệ huynh, hình như tin tức của các vị không được nhanh nhạy cho lắm nhỉ? Lẽ nào hai người chưa nghe nói, võ quán Hồng Nhạn mới thu nhận một tên đệ tử mang thể chất Hậu Thổ sao?” Phong Lãnh Thiền nói với giọng nghiêm nghị.

“Thể chất Hậu Thổ?” Lần này đại hán mặt đỏ của Lưu Phong quán cũng thất thanh hô lên.

“Vì để không phải xếp xuối, võ quán Hồng Vũ đã làm hết mọi cách, nhìn dáng vẻ của bọn họ thì lần hội võ này cũng là tình thế bắt buộc, xem ra mọi chuyện khó mà đoán định được.” Lệ Thương Hải tự lẩm bẩm, trong lòng thì thầm ước định xem Thạch Mục có thể thắng được người mang thể chất Hậu Thổ hay không.

Thạch Mục và hai tên võ đồ khác đang đứng chung chỗ thì tò mò quan sát đại môn của võ quán Thiên Lộc.

Đại môn của họ được sơn son thiếp vàng, ở hai bên còn có đôi sư tử đá cực lớn, khí thế còn hơn Lưu Phong võ quán mấy phần.

Phong Lãnh Thiên dẫn mọi người tiến vào trong võ quán.

Thạch Mục cũng đi theo đám người.

Vừa bước qua đại môn liền nhìn thấy võ trường cực lớn, nổi bật nhất chính là võ đài mọc lên ở chính giữa, dùng một loại gỗ thô to tròn dựng lên, cao ước chừng khỏng một trượng, dài rộng mỗi phía tầm mười trượng.

Ở các nơi khác trong võ trường hoàn toàn yên ắng, nhưng bên cạnh lôi đài đã có hơn mười người chia thành ba phe khác nhau đang vây quanh đó, đây chính là người của tam đại võ quán.

“Ba người các ngươi, qua bên kia chờ đi, lát nữa ta và Điền sư phụ sẽ tới.” Lệ Thương Hải dặn dò ba người Thạch Mục một câu, rồi cùng đại hắn mặt đỏ theo Phong Lãnh Thiền đi về phía sương phòng ở hậu viện võ trường.

“Thạch Mục, Tôn Tuấn, chúng ta đi qua đó xem sao, quan sát thực lực của những người khác để chuẩn bị trước.”

Sau khi đám giáo đầu Lệ Thương Hải rời đi, tên thanh niên nhìn có vẻ tráng kiện nhất trong ba võ đồ liền cười nói với Thạch Mục và một gã cao gầy khác.

“Mọi người đã tới đây thì giờ này biết thực lực của đối phương cũng chẳng có ích gì nữa. Chẳng qua lần này, ta và Lý huynh đều đã luyện mấy môn võ kỹ đạt mức tiểu thành nên tham gia tỉ thí xem như không việc gì. Còn ngươi vừa mới vào võ quán, đù đã đạt đến Thối Thể tầng mười, nhưng ta thấy ngươi chưa luyện tập võ kỹ nào, sao có thế phát huy hết thực lực trong tỉ thí được. Không hiểu Lệ giáo đầu nghĩ gì mà mang ngươi theo.” Gã cao gầy nói với Thạch Mục giọng đầy bất mãn.

“Hề hề, ta cũng không ngờ được tham gia lần tỉ thí, nhưng Lệ giáo đầu chỉ đích danh ta, không đến không được.” Thạch Mục nghe xong không hề tức giận, uể oải trả lời.

“Ngươi…”

“Được rồi Tôn Tuấn. Ngươi muốn để người của các võ quán khác chê cười chúng ta sao?” Gã cao gầy đang định nói điều gì đó nhưng thanh niên họ Lý đã nhìn y với ánh mắt chán ngán, trực tiếp cắt lời hắn.

Có vẻ Tôn Tuấn khá kiêng kỵ thanh niên họ Lý nên chỉ hừ hừ hai tiếng chứ không thèm nói gì thêm nữa.

Cứ thế ba người đến bên lôi đài, thầm đánh giác các võ đồ khác.

“Ồ!”

Ánh mắt Thạch Mục quét qua đám người ở bên lôi đài lập tức phát hiện mấy người quen.

Chẳng qua, trong đám này người khiến hắn phải chú ý chính là thanh niên to lớn đang bị mấy tên đệ tử võ quán Thiên Lộc chen lấn, thêm cả gã đang ngồi xếp bằng một mình trên mặt đất và người thanh niên mặt áo trắng đang lau lau thanh trường thương đen kịt.

“Phong Quân, Vương Thiên Hào!”

Thạch Mục nhận ra hai người trong tích tắc.

Hai người này, một người đã từng dùng ngạnh công hộ thể để đỡ lấy ba quyền, người kia thì thương pháp kinh người nhưng không đánh mà lui, khiến hắn cực kỳ ấn tượng.

Chỉ là hai người này không hề nhận ra bộ dáng của Thạch Mục lúc này, khi ba người Thạch Mục tiến đến chỉ liếc mắt nhìn qua rồi không để ý nữa.

Thạch Mục cũng dời ánh mắt đi chỗ khác, đánh giá từng người.

Những võ đồ được xuất hiện ở đây đều là bậc tinh anh trong Tứ đại võ quán, khí tức đều vượt xa đám đệ tử bình thường.

Khi thanh niên họ Lý mang theo hai người Thạch Mục đi tới thì một gã đệ tử mặt rỗ mặc trang phục của võ quán Hồng Nhạn liền niềm nở tới bắt chuyện.

“Lý Vân Phong, võ quán Lưu Phong của ngươi đã tới rồi, xem ra, tỉ thí sắp bắt đầu. Ta thật muốn lĩnh giáo Mãng Cốt quyền của ngươi ngay bây giờ.”

“Hà hà, Cốc Trung, nếu ta gặp ngươi tuyệt sẽ không lưu thủ. Nhưng mà, lúc nãy ta nghe nói, võ quán của ngươi mới nhận thêm một đệ tử mang thể chất Hậu Thổ, là thật sao?” Họ Lý trả lời qua loa rồi dùng ánh mắt sáng ngời quan sát hai tên đệ tử còn lại của võ quán Hồng Vũ.

Hai người này gồm một thanh niên bụ bẫm tuổi xấp xỉ Cốc Trung, tên thiếu niên còn lại mới chỉ mười bốn mười lăm tuổi, vóc người gầy yếu, da dẻ ngăm đen, tai dài và như tai khỉ, thật sự không có điểm nào bắt mắt.

“Ha ha, hẳn là ta không cần giới thiệu Cổ sư đệ, cuộc tỉ thí lần trước ngươi đã thấy qua, còn đây là Thiết Đống sư đệ, mới gia nhập bản quán vào tháng trước.” Cốc Trung hơi sững người rồi lập tức cười giới thiệu.”

“Lý huynh.”

Thanh niên bụ bẫm ôm quyền chào hỏi.

Còn thiếu niên được gọi là Thiết Đống thì lại bày ra vẻ kiêu căng không thèm nhúc nhích.

Lý Vân Phong thấy vậy thì sắc mặt trở nên khó coi.

“À, Lý huynh chớ trách, vị tiểu sư đệ này từ nhỏ đã bị giam trên một hòn đảo, không thích giao tiếp. Đúng rồi, huynh cũng nên giới thiệu cho ta biết hai vị sư đệ của ngươi đi chứ.” Cốc Trung vội tươi cười hòa hoãn rồi nhìn về phía Thạch Mục và Tôn Tuấn dò hỏi.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.