Mấy chục Thú Hồn màu xanh thân tàn phế máu thịt bay ra khắp trời, lập tức cũng bị kiếm khí màu vàng xé nát.
– Sao lại như thế…
Nam nhân vũ bào sắc mặt trắng bạch, tự lẩm bẩm.
Cô gái che mặt cùng mọi người cũng chấn động, không thể tin.
Sự lợi hại của những quái điểu xanh, bọn họ tự trải qua lại không rõ lắm, nhưng tại thủ hạ Thạch Mục, lại yếu đuối đến đây.
Rốt cuộc thực lực Thạch Mục có bao nhiêu lợi hại…
– A!
Nam nhân vũ bào rốt cục phản ứng lại, hai mắt trở nên xích hồng như máu, toàn bộ ngũ quan vặn vẹo, nhìn thần tình kia dường như muốn cắn người khác, giơ thẳng lên trời phát ra một tiếng hét giận dữ, một cổ kinh Thiên Sát khí đột nhiên bốc lên.
Thạch Mục quay đầu nhìn sang, ánh mắt bình thản như nước.
Hai tròng mắt khát máu của nam nhân vũ bào vừa đụng đến tầm mắt bình thản của Thạch Mục, thân thể chợt giật mình, sát khí trong lòng giống như ánh mặt trời dưới băng tuyết, trong nháy mắt toàn bộ tiêu tán.
Huyết quang trong tròng mắt cũng nhanh chóng biến mất, trên trán rịn mồ hôi lạnh.
Hắn chợt chiết thân, hắc quang nhoáng lên, biến thành bản thể cự cầm màu đen, hai cánh trong nháy mắt hóa thành một đạo cầu vồng màu đen, một con chớp động xong, liền xuất hiện ở tận cùng tầm mắt, nhoáng lên rồi hoàn toàn biến mất, tốc độ nhanh không thể tin nổi.
– Chạy thật mau…
Thạch Mục tự lẩm bẩm một câu, đuôi lông mày nheo lại, không có ý đuổi theo.
Mặc dù yêu cầm màu đen là một con yêu thú hơi chút kỳ dị, nhưng lại không có giá trị gì đối với hắn, tự nhiên không cần thiết phải đuổi giết.
Cự cầm màu đen phi độn biến mất, bốn con cự cầm vây công Thiềm Thừ xanh biếc cũng bị chấn động, biến thành bốn đạo hắc quang, phi độn theo hướng bản thể của chúng.
Hai đầu yêu cầm màu xám tro đang vây công Kình Thiên Xích Viên, trông thấy đầu lĩnh ào trốn chạy, lập tức cũng bỏ Kình Thiên Xích Viên, phi độn chạy như điện.
Trong nháy mắt, trong sân chỉ còn lại mọi người Cổ Man tộc và Thạch Mục.
Ánh sáng xanh lập lòe trên người Thiềm Thừ xanh biếc, thân thể cự đại rút nhỏ thật nhanh, biến thành hình người, sắc mặt hơi tái nhợt.
Hắn nhìn theo hướng yêu cầm màu đen phi độn, trong mắt lóe lên vẻ tiếc hận.
Thạch Mục chú ý tới ánh mắt của hắn, trong lòng không khỏi vừa động.
Kình Thiên Xích Viên cũng giống vậy, thân mình vượn cự đại rút nhỏ thật nhanh, hiện ra hình người thanh niên xấu xí.
Sắc mặt hắn trắng bạch, thân thể lay động một cái, dường như đứng không vững.
Cô gái che mặt vội vàng đỡ thanh niên, phát ra một cổ chân khí độ vào trong cơ thể thanh niên.
Sắc mặt thanh niên lúc này mới dễ nhìn một chút, lật tay lấy ra một bình thuốc, uống vào hai viên đan dược khôi phục trị thương, sắc mặt khôi phục hơn nữa.
– Lần này nhờ có Thạch Mục đạo hữu kịp thời xuất hiện, nếu không tộc của ta ngày hôm nay chỉ sợ khó thoát khỏi họa hủy diệt, đại ân không lời nào cảm tạ hết được.
Cừu Nguyên đi tới, trịnh trọng thi lễ.
Cô gái che mặt, thanh niên tiêm chủy cùng mọi người cũng hành lễ theo.
– Việc rất nhỏ, tộc trưởng không cần khách khí.
Thạch Mục tùy ý phất tay áo, nói.
Đối với Cổ Man tộc này, hắn không có ý hận gì, ngược lại có chút thân thiết.
Hơn nữa, muốn tìm cửa vào đi thông tới bí cảnh tầng thứ hai, còn cần những người này tương trợ.
Thạch Mục hỏi thăm nguyên nhân Cổ Man tộc gặp phải lần này, liền nói tới chuyện bí cảnh không gian.
– Lúc trước chưa kịp nói tỉ mỉ cùng đạo hữu,… bí cảnh Tu La Chi Tâm quả thật phân làm hai tầng, trước mắt chúng ta là vạn tiên cảnh ở bên trong tầng thứ nhất, một tầng phía trên là huyết nguyên cảnh, giữa không gian hai tầng có Không Gian Thông Đạo liên tiếp.
Cừu Nguyên nói.
Thạch Mục nghe nói lời này, ánh mắt hơi sáng.
Quả nhiên Tu La tam tộc hiểu biết rất nhiều đối với bí cảnh này, nhất định cũng biết cửa vào Không Gian Thông Đạo.
– À, vị trí Không Gian Thông Đạo, xem ra tộc trưởng nhất định phải biết.
Nhãn tình Thạch Mục sáng lên, lập tức hỏi tới.
Trong lòng hắn chẳng biết tại sao, mơ hồ có chút nóng nảy, muốn mau chóng tìm được Cửu Thủ Thao Thiết kia.
– Đương nhiên biết, nếu Thạch Mục đạo hữu vội vã tìm, xin mời đi theo ta, tại hạ sẽ dẫn ngươi đi qua.
Đầu tiên là Cừu Nguyên ngẩn ra, lập tức cười ha hả tế ra phi chu xanh biếc trước đó.
Phi chu phần phật một chút, phồng lớn bung ra, biến to thành hai mươi mấy trượng, ánh sáng xanh lập lòe bên trên, vô số cây xanh biếc vươn lên, lớn lên thật nhanh, hơn nữa ngưng kết lại với nhau, trong nháy mắt tạo thành một thuyền lâu bằng gỗ ba tầng hùng vĩ tráng lệ.
Thân bên ngoài thuyền nổi lên nhiều đóa linh văn giống đám mây, sau đó quang mang nhoáng lên, từ trong phun ra mảng lớn mây mù màu trắng, bao phủ phi chu bên trong, từ bên ngoài nhìn vào giống như một đám mây màu trắng.
Thạch Mục nhìn phi chu biến hóa, âm thầm gật đầu.
Mây mù màu trắng trông thấy tầm thường, kì thực là một môn cấm chế huyền diệu, có tác dụng che giấu thần thức, cưỡi thuyền này phi độn trong bí cảnh, chỉ cần không gặp phải những yêu thú cực kỳ lợi hại, có am hiểu dò xét, xem ra ắt là tương đối an toàn.
– Đa tạ tộc trưởng rồi.
Hắn nói, sau đó người nhẹ nhàng bay lên.
– Thạch Mục đạo hữu không cần khách khí, các ngươi cũng lên phi chu đi, an tâm trị thương.
Cừu Nguyên cười cười, sau đó nói với mọi người Cổ Man tộc.
Mọi người vội vã bay đi.
Cừu Nguyên phất tay đánh ra một đạo pháp quyết.
Đám mây trắng khẽ run lên, xoay quanh một vòng giữa không trung, sau đó không một tiếng động, bay lên một hướng.
Cảnh vật bên dưới nhanh chóng lùi lại, trong chớp mắt liền bay ra vài dặm, không kém bao nhiêu so với Thần cảnh hậu kỳ.