Nửa tháng sau, Thiên Hà tinh vực.
Ở lân cận Chu Tước tinh không xa, có một viên tinh cầu khá lớn, tên là Phong Thừa tinh.
Quyển Vân đại lục là đại lục lớn nhất trên Phong Thừa tinh. Ở vùng đất cực đông của đại lục, có một tòa Cửu Phong thành.
Lúc này, gần nơi cửa thành bắc có một tòa đại điện bát giác mái cong, trong điện người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.
Tòa đại điện này, chính là một tòa truyền tống đại điện duy nhất trên Phong Thừa tinh, muốn đi đến các tinh cầu lớn nhỏ ở lân cận, đều cần thông qua nơi này.
Lúc này, một chỗ trong góc tây bắc của đại điện, đang đứng một người nam tử cao lớn mặc áo choàng màu xám tro, trên vai còn đứng một con anh vũ mập mạp lông bảy màu tươi đẹp vô cùng, chính là Thạch Mục và Thái Nhi.
– Đạo hữu, đây là linh thạch chi cho việc sử dụng đại trận, không biết trận pháp đi tới Chu Tước tinh là chỗ nào?
Thạch Mục cụp mắt nhìn lão giả trông chừng đại trận trước mắt, lên tiếng hỏi.
– Cái này… Xin lỗi, vị đạo hữu này, Chu Tước tinh tạm thời không có cách nào đi đến rồi.
Lão giả này chỉ có tu vi Thánh giai sơ kỳ, sau khi cảm nhận được khí tức Thánh Giai Điên Phong trên người Thạch Mục, cũng không dám sơ suất, lập tức đáp.
– Không thể đi rồi, đây là vì cái gì?
Thạch Mục có chút kinh ngạc, cau mày hỏi.
– Cái này tại hạ cũng không rõ a, hình như là truyền tống đại trận của Chu Tước tinh bên đó xảy ra vấn đề… Tóm lại, trước mắt là không có cách nào truyền tống đi qua rồi.
Lão giả cung kính đáp.
Thạch Mục nhíu tít đầu mày, mơ hồ cảm thấy có chút không ổn, hắn thu hồi linh thạch, mang theo Thái Nhi sãi bước ra khỏi truyền tống đại điện.
Ở cửa đại điện, Thạch Mục quay đầu lại nhìn thoáng qua dòng người ra vào truyền tống đại điện, không chần chờ nhiều thêm, hóa thành một đạo độn quang, mang theo Thái Nhi phi độn đi ra ngoài thành.
– Chu Tước tinh sao lại đóng cửa truyền tống đại trận như thế, chuyện này có vẻ kỳ quặc a!
Thái Nhi nghiêng đầu nói.
– Nhất định là đã xảy ra biến cố gì. Tóm lại, chúng ta trước hết tiến đến Chu Tước tinh rồi nói sau.
Thạch Mục lắc lắc đầu nói.
Khi nói chuyện, một người một chim nayỳ liền đến trên một ngọn núi ngoài Cửu Phong thành.
Trên người Thạch Mục nhoáng lên quang mang, hai cánh Hắc Bạch Vũ Dực rộng lớn liền lập tức hiện ra.
Thân hình chợt động, vừa muốn phóng lên cao, chợt nghe Thái Nhi đột nhiên kêu thành tiếng.
– Đừng nóng vội, Thạch Đầu, ta đây… Ta đây hay là trốn vào túi linh thú trước đi.
Thái Nhi nhớ lại chuyện trải qua lần trước, vội vàng kêu lên.
Thạch Mục cũng không chần chừ, lập tức vung bàn tay lên, để Thái Nhi vào túi linh thú đeo ở thắt lưng.
Rồi sau đó hắn đột nhiên chớp hai cánh một cánh, thẳng thừng xông vào trong cao không.
Đi tới trong Tinh Hải, Thạch Mục phân biệt một chút phương hướng, liền hướng tới phương hướng Chu Tước tinh, thẳng hướng mà bay.
Trong Tinh Hải mờ mịt, lưu quang chớp động, thân ảnh của Thạch Mục nhanh chóng biến mất ở trong tinh không rực rỡ.
Mấy ngày sau, trong tinh không ngoài Chu Tước tinh, một đạo độn quang sáng từ đàng xa bay vụt tới, đồng thời nhoáng lên một cái ngừng lại.
Chỗ độn quang dừng lại, thân ảnh của Thạch Mục hiện ra.
Hắn lột áo choàng màu xám tro ở trên đỉnh đầu xuống, kim quang trong mắt chớp động, nhìn về một viên tinh cầu chớp động quang mang màu lửa đỏ xa xa.
– Chà, Chu Tước tinh là thế nào lại…
Dị sắc trong mắt chợt lóe lên, hắn lẩm bẩm.
Thời khắc này Chu Tước tinh tỏ ra khác thường, vốn nó không phải hiện ra màu lửa đỏ, nhưng giờ khắc này lại hiện ra màu sắc như vậy, chính là vì ngoài tinh cầu còn bao phủ một tầng kết giới màu lửa đỏ.
Thạch Mục chỉ hơi trầm ngâm, thầm nghĩ trong lòng không xong rồi.
Nếu khai mở hộ tinh đại trận, có nghĩa là trên Chu Tước tinh hẳn là xảy ra chuyện gì.
Thân hình chợt động, liền bay hướng tới trên Chu Tước tinh.
Đúng lúc này, phương hướng độn quang của Thạch Mục chợt chuyển, nhoáng lên một cái, che giấu vào một khối vẫn thạch ở lân cận, xuyên thấu qua vẫn thạch, nhìn ra hướng xa xa.
Chỉ thấy một chiếc chiến hạm loại hình nhỏ, đang từ một tinh không nơi nào ngoài Chu Tước tinh bay ra.
Thạch Mục lập tức vui mừng, trên người quang mang nhoáng lên một cái, liền muốn bay tới chiếc chiến hạm đó.
Nhưng ngay sau đó, quang mang quanh thân hắn thu lại.
Bởi vì ngay vừa rồi, hắn đột nhiên phát hiện, trên chiếc chiến hạm này tinh xí sáng ngời, mây màu lượn lờ, không ngờ lại là thuộc loại chiến hạm của bên Thiên Đình.
Ý niệm trong lòng hắn chuyển động, khí tức trên người thu liễm toàn bộ.
Trước sau có vẻ chỉ một khắc, chiếc chiến hạm đó bay qua phía trước hắn, đồng thời càng lúc càng bay xa về hướng Tinh Hải.
Thạch Mục nhìn lại Chu Tước tinh, lại quay đầu nhìn Thiên Đình chiến hạm trốn đi xa, do dự một lát, quầng sáng trên người đột nhiên nhoáng lên, đuổi theo phương hướng chiến hạm rời đi.
Mấy canh giờ sau, chiếc Thiên Đình chiến hạm đó đi tới thượng không một loại tinh cầu nhỏ, đồng thời hạ đáp xuống.
Hành tinh này tên là Tước Vĩ tinh, là một tinh cầu phụ thuộc của Chu Tước tinh, thể lượng không lớn, linh lực mỏng manh, luôn là chỗ có người tu hành nghỉ chân.
Đợi Thiên Đình chiến hạm đi vào Tước Vĩ tinh nửa khắc sau, thân hình Thạch Mục từ một phương vị khác hiện ra.
Hắn nhìn viên tinh cầu này hồi lâu, sau đó lần nữa hóa thành một đạo độn quang, đi vào trong tinh cầu.
Hơn một canh giờ xong, Thạch Mục kinh qua một phen tiềm hành truy lùng, rốt cục ở trên một mảnh Hoang Nguyên, lần nữa gặp được bóng dáng Thiên Đình chiến hạm.
Nhưng mà xuất hiện ở trong tầm mắt hắn, lại không phải là một chiếc mà tự bản thân mình truy lùng, mà là cả năm chiếc.
Năm chiếc Thiên Đình chiến hạm vào thời khắc này đang vây kín chung lại với nhau, ở giữa các chiến hạm, là một cái lầu các độc lập bằng gỗ thô.
Từ trình độ cũ mới của lầu các mà phán đoán, cổ hạm đội nhỏ của Thiên Đình này đồn trú tại nơi này với thời gian không hẳn là rất dài.
Thạch Mục không có gấp đến gần, mà là vô cùng cẩn thận phóng thích ra một luồng thần thức, dò xét vào doanh địa của Thiên Đình hạm đội này.