Mấy ngày sau thì nhóm bạn của Hân Nghiên ai cũng biết Hân Nghiên và Trạch Dương đang hẹn hò. Nhưng chỉ có duy nhất Sở Tiêu là không nói gì. Anh đã im lặng quá lâu, hơn nữa mấy năm nay quả thật là đã bỏ qua Hân Nghiên rất nhiều. Dù sao cô cũng chưa từng yêu anh, chỉ có chút hụt hẫng nhưng Sở Tiêu vẫn mừng cho cô. Anh yêu cô là thật, mà tình yêu đó đã phát triển quá lớn, anh bây giờ chỉ cần người mình yêu hạnh phúc, như vậy là đủ rồi. Hơn nữa bây giờ anh cũng rất bận rộn, có lẽ fan chính là “người yêu” duy nhất không bỏ anh.
Diệp Lam thì biết chắc chắn Hân Nghiên sẽ chọn Trạch Dương rồi nên cũng chả có gì là bất ngờ lắm. Hơn nữa cô cũng cảm tháy hai con người này rất hợp nhau. Dù sao thì cũng đã ở bên nhau từ lúc mới sinh ra cho đến tận bây giờ rồi, nếu không yêu nhau thì mới là chuyện lạ.
Rõ ràng biết cả hai đã công khai hẹn hò nhưng Hạ Mỹ Oánh vẫn không cho Trạch Dương với Hân Nghiên ở cùng nhau. Bà biết rõ thằng con trai của mình, nó mà không động chạm gì đến Hân Nghiên bé bỏng của bà thì bà đi đầu xuống đất.
Trạch Dương thì cực kỳ khó chịu, anh cũng muốn ở cạnh Hân Nghiên. Còn muốn đưa cô về ở chung. Mà rõ ràng ba mẹ Hân Nghiên không có phàn đối, vậy mà mẹ anh thì hết lần này đến lần khác cấm anh không cho anh động chạm quá gần với Hân Nghiên.
…
Ở Viện dưỡng lão.
Bắc lão phu nhân cũng chả ưa gì nơi này, bà “kén cá chọn canh”. Cũng chỉ vì Bắc Hài Nam bắt bà ở đây, nếu không thì bà cũng chả thèm ngó ngàng gì đến chỗ này.
Mà ở đây còn có những người bị lẫn. Nhiều lúc còn làm trò “điên khùng” khiến Bắc lão phu nhân chán ghét.
Bà đường đường là phu nhân của Bắc gia, lại đi đến nơi này để ở. Là bà đã quá nuông chiều con trai của mình, để bây giờ nó toàn tâm nghe theo vợ mà tống khứ bà đến đây.
Trạch Dương với Hân Nghiên thì cũng đã chọn ngày tổ chức đám cưới nên vì thế cũng đến đây để báo với bà một tiếng. Dù Trạch Dương chả ưa gì bà nội mình. Sau bao nhiều việc bà hại Hân Nghiên thì anh càng không muốn có một người bà như vậy. Nhưng dù sao ba mẹ cũng nói, Hân Nghiên thì cũng không có để tâm nên anh cũng nên đi để nói chuyện này cho bà nội mình nghe.
Đi đến khu Viện dưỡng lão, Trạch Dương cầm theo giỏ quà rồi nắm tay Hân Nghiên đi vào bên trong. Hỏi số phòng mà bà mình đang ở rồi đưa cô đi lên.
– Bà còn tức giận nữa không anh? – Hân Nghiên vừa đi vừa hỏi Trạch Dương.
– Anh không biết. Nhưng có anh ở đây, bà không dám làm gì em hết.
– Em không có sợ nha, em còn rất khỏe nữa, bây giờ có thể đánh nhau được luôn á.
– Ừ, Hân Nhi là giỏi nhất.
Trạch Dương cũng chỉ biết cười trước lý lẽ của cô.
Đi đến trước cửa phòng, Trạch Dương lịch sự gõ cửa rồi mới đi vào bên trong.
Bắc lão phu nhân thấy cháu trai mình đến còn đang định khen anh ngoan hơn ba mình mà nhớ đến bà thì lại thấy Hân Nghiên đi đằng sau. Cô còn thản nhiên nắm tay Trạch Dương còn ôm anh làm bà thấy cô là đứa con gái tự tiện.
Trạch Dương đặt giỏ hoa quả lên bàn rồi quay sang nhìn bà mình.
– Cháu với Hân Nhi đến mục đích là để đến báo với bà là một tháng nữa chúng cháu tổ chức đám cưới. Nếu bà rảnh thì hãy đến chung vui.
– Sao cơ? Sao cháu lại lấy con nhỏ không ra thể thống này làm gì chứ? Ngoài kia có bao nhiêu là cô gái tốt, cháu không chịu để ý. Con gái của Lý gia cũng rất biết điều, tại sao cháu không chịu để ý?
Nghe bà mình nói đến Lý gia thì Trạch Dương biết ngay là nói đến Lý Diệp Anh. Mà sao bà lại biết được cô ta? Có lẽ nào người đứng sau mọi chuyện lại là cô ta? Để bà anh chủ động ra tay với Hân Nghiên như vậy. Anh vẫn là phải đi gặp cô ta để nói chuyện rõ ràng. Lúc trước là lười giải thích, nhưng bây giờ xem ra là không thể lười được rồi.
Hân Nghiên nghe bà của Trạch Dương nói anh nên lấy người khác thì chu môi lên còn ôm chặt lấy Trạch Dương.
– Không được, Trạch Dương nói sẽ lấy Hân rồi. Không được để ý đến người khác đâu.
– Nhìn mặt đã chả ưa được, còn không có phép tắc.
– Hân cũng đâu có thích bà đâu. Mẹ Hân nói bà là người xấu. Người xấu thì không được ai chơi cùng đâu. Nên Hân sẽ không chơi với bà.
Trạch Dương nghe vậy thì khẽ cười. Cô ngốc này của anh đôi lúc cũng phát biểu được ý đúng. Đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Bắc lão phu nhân còn không nghĩ Hân Nghiên ẽ nói thẳng tuột ra như vậy. Cô còn chả thèm để ý xem bà có thích hay không. Những người trước đây gặ bà, trong đấy có cả Lý Diệp Anh thì đều cố gắng lấy lòng bà bằng mọi cách. Vậy mà Hân Nghiên thì lại chả hề để ý, cô tự do mà nói. Nhưng lại nói trúng tim đen của bà.
– Cũng muộn rồi, cháu còn phải đưa Hân Nhi về nhà. Bà ở đây giữ gìn sức khỏe. Đám cưới của chúng cháu bà có thể đến hoặc không.
– Hân về nha bà.
Trạch Dương nắm tay Hân Nghiên rời đi khỏi phòng. Hân Nghiên cũng vẫy tay chào bà rồi rời đi. Bắc lão phu nhân đi ra chỗ cửa sổ để nhìn xuống dưới sân. Trạch Dương và Hân Nghiên còn vui vẻ cười đùa với nhau. Có lẽ đấy mới chính là tình yêu đích thực. Bà từ trước đến nay đều chưa cảm nhận được tình yêu đúng nghĩa, hôn sự là do gia đình hai bên sắp đặt. Chỉ là một cuộc hôn nhân chính sự nên bà không có tình cảm gì với chồng mình. Chỉ là bà nghĩ cho gia tộc nên bà mới luôn cống hiến hết mình. Nhưng dần dần lại độc đoán, bà không tin vào cái thứ tình yêu gì đó, vì thế nên mới áp đặt lên con trai, rồi đến cháu trai của mình. Nhưng bây giờ xem ra bà đã sai rồi, vẫn còn rất nhiều thứ tình cảm thiêng liêng và tốt đẹp ở ngoài xã hội kia. Bà vẫn là nên đi ra ngoài, mở lòng để có thể đón nhận những thứ tình cảm đó.