Hương Vị Ngọt Ngào Của Thanh Xuân

Chương 9: Quán điện tử


Hân Nghiên phải ở lại bệnh viện đến tận hai ngày mới được về. Hồ Mẫn Hoa đã thay mặt lớp đi thăm cô. Lúc đến trường, các bạn học ai cũng tận tình hỏi thăm cô.

Vì sau sự việc đó nhà trường có trao đổi với nhau và có vài thay đổi mới. Hân Nghiên ở lớp cũng không bị thầy cô giáo để ý quá nhiều như trước.

Trong giờ ra chơi Trạch Dương phải lên phòng giám hiệu để nộp bài tập của lớp. Hân Nghiên ngồi trong lớp lôi giấy ra để vẽ. Lớp đang ồn ào tự nhiên im bặt.

– Hân Hân, chiều nay rảnh không?

Hoàng Sở Tiêu đi đến bàn học của Hân Nghiên để hỏi. Cô ngẩng lên nhìn cậu suy nghĩ một lúc mới gật đầu.

– Hôm nay mình không có làm gì hết á. Hôm nay cũng không có phim hoạt hình nào hay hết.

– Vậy đi chơi với mình nhé?

– Đi chơi sao?

– Ừ, được không?

– Nhưng mà mình chưa xin mẹ mình.

– Không sao, chỉ chơi tầm 15 phút sẽ về thôi.

– Nhưng mà mẹ mình sẽ giận lắm đó.

– Có gì cứ nói mình bắt cậu đi là được.

– Vậy cũng được sao?

– Đương nhiên.

– Nhưng mà đi đâu vậy Sở Tiêu?

– Đến nơi cậu sẽ biết. Vậy nhé, cuối giờ đợi mình ở cổng trường nhé.

– Ừm.

– Đừng nói cho Trạch Dương biết chưa?

– Tại sao?

Hân Nghiên khó hiểu nhìn Hoàng Sở Tiêu. Cô lúc nào có chuyện đều nói với Trạch Dương nếu bây giờ không nói sợ Trạch Dương sẽ tức giận. Mà Trạch Dương tức giận thì ghê lắm. Hân Nghiên nghĩ mà rùng mình một cái.

– Cậu ấy sẽ không cho cậu đi. Nhớ không được nói cho cậu ta biết chưa?

– Trạch Dương tức giận đáng sợ lắm nha.

– Không sao, có mình rồi.

– Ừm. Sở Tiêu nhớ đó nha. Mình đợi Sở Tiêu ở cổng trường.

– Ừ.

Hoàng Sở Tiêu xoa đầu Hân Nghiên rồi rời đi. Lớp lại bắt đầu ồn ào lên. Họ còn nghe được rằng không nói cho Trạch Dương. Nếu bây giờ nói chuyện này cho Trạch Dương biết thì khác nào đang tự thách đấu với Hoàng Sở Tiêu. Tốt nhất im lặng còn hơn.

Trạch Dương về thấy có cảm giác gì đó lạ nhưng cậu vẫn không biết chuyện gì. Về bàn của mình cất bút liềm đi sang dãy bàn của Hân Nghiên.

– Có nóng lắm không?

– Không có.

– Có cần mình xin cô giáo đổi chỗ cho không?

– Mình ngồi cạnh Lam Lam vẫn tốt lắm a.

– Ừ, có gì không ổn phải nói mình ngay biết chưa?

– Biết rồi mà. Trạch Dương giống mẹ mình quá đi.

– Nghe lời.

– Mình biết rồi mà. Trạch Dương về chỗ đi.

Hân Nghiên đứng dậy đẩy Trạch Dương về bàn của mình. Trạch Dương lúc nào cũng vậy, y chang mẹ của cô. Lúc nào cũng hỏi nhiều đến nỗi cô đã quá quen với mấy câu hỏi đó.

Đến hết giờ, Hân Nghiên nhanh chóng cất sách. Chuông vừa reo cô liền chạy nhanh ra không để cho Trạch Dương nhìn thấy. Đi ra cổng trường đã thấy Sở Tiêu đang đứng chống xe ở đó. Cô vui vẻ ngồi lên xe để cậu lai.

Trạch Dương ở trong lớp thì lúc về không thấy Hân Nghiên đâu thì lo lắng không thôi.

– Cậu có thấy Hân Nhi đâu không?

– À thì…

– Cậu ấy đang ở đâu?

Thấy giọng nói ấp úng của bạn học thì Trạch Dương càng lo hơn. Bạn học thấy Trạch Dương có vẻ tức giận thì đành nói thật.

– Sở Tiêu… cậu ấy rủ Hân Hân đi chơi.

– Cái gì?

– Ở đâu?

Trạch Dương thật sự không tin nổi lại có ngày hôm nay. Đã nhắc bao nhiêu lần là không được chơi với tên đó rồi mà không chịu nghe.

– Mình không biết. Chỉ thấy cậu ấy rủ Hân Hân rồi Hân Hân đồng ý thôi.

– Hân Nhi ngu ngốc này. Nói bao lần không chịu nghe.

Trạch Dương nhắm mắt thở dài rồi cầm cặp sách rời khỏi lớp học. Lấy xe đạp đi ra cổng trường. Đến gần bác bảo vệ hỏi xem có tin tức gì không.

– Bác Hà, bác có thấy Hoàng Sở Tiêu đi đâu không?

– À, cậu bé đó vừa đi rồi. Với cô bé hay đi với cháu đấy.

– Bác biết cậu ta đi đâu không?

– Phía tai trái đó. Hình như là đến quán điện tử gần đó. Bác thấy ở đó có quán điện tử, trẻ con hay đến đó.

– Vâng, cháu cám ơn.

Trạch Dương nghe xong liền đạp xe thật nhanh về hướng đó.

Hân Nghiên đứng trước quán điện tử còn ngơ ngác chớp chớp mắt. Sở Tiêu đi đến xoa đầu cô.

– Đi vào thôi.

– Đây là đâu vậy Sở Tiêu?

– Ừ, mình gọi đây là thiên đường. Vào đi.

Sở Tiêu khoác vai Hân Nghiên đi vào trong. Bên trong có rất nhiều máy tính. Có nhiều học sinh đến đây chơi. Còn có mùi thuốc lá làm Hân Nghiên khó thở. Cô hô hấp không đều làm Sở Tiêu lo lắng.

– Hân Hân, sao vậy?

– Mình…hớ…khó…khó thở.

Sở Tiêu nghe vậy liền đưa cô ra ngoài. Không khí bên ngoài khiến cô dễ thở hơn. Để Hân Nghiên dựa vào người mình vỗ lưng cô.

– Hân Hân, đỡ chưa?

– Ừm.

– Đợi mình một chút.

Sở Tiêu nói xong liền đi vào trong quán. Tất cả cửa bên trong đột nhiên mở ra. Quạt máy cũng được bạt hết lên. Một lúc sau mới dắt cô đi vào.

– Có thấy tốt hơn không?

– Vẫn còn mùi a. Nhưng mà mình ổn.

– Lần sau dắt cậu đến sẽ không như vậy nữa.

– Ừm.

Hai người đi đến một bàn máy tính. Hân Nghiên vẫn biết cách để mở máy tính lên nên Sở Tiêu không có dạy. Cậu đi mua hai chai nước ngọt đến bật nắp hộ Hân Nghiên.

– Này.

– Cám ơn Sở Tiêu nha.

Còn chưa kịp uống thì có đám con trai nhìn mặt rất ngổ ngáo đi đến. Sở Tiêu thay đổi hẳn thái độ trên khuôn mặt. Một tên đi đến gần chỗ hai người nhìn Hân Nghiên rồi lại nhìn Sở Tiêu.

– Lâu rồi không gặp, vừa hay hôm nay ông đây lại ngứa ngáy chân tay.

– Hôm nay tao không rảnh với lũ chúng mày. Ngứa thì tự đi mà gãi.

– Sở Tiêu nói là rảnh mà.

Hân Nghiên ngước mắt lên nhìn Sở Tiêu. Rõ ràng cậu nói rảnh nên mới đưa cô đến đây. Bây giờ lại kêu không rảnh là sao? Một tên cắt đầu cua đi lên phía trước nhìn rõ Hân Nghiên hơn.

– Bạn gái của mày cũng được đấy. Có vẻ như hôm nay anh em của mày không có ở đây. Tao cho mày hai lựa chọn một là để con nhỏ này ở lại mày được đi, hai là cả hai đứa ra sao thì tự hiểu rồi chứ?

– Mày nghĩ tao rảnh để đi chọn mấy đáp án ngu ngốc của chúng mày à.

Sở Tiêu nhếch mép cười. Cậu đưa tay nắm lấy Hân Nghiên kéo cô đứng lên. Hân Nghiên ngơ ngơ chả hiểu chuyện gì.

– Hân Hân hôm nay mình bận. Để lần sau sẽ đưa cậu đi chơi tử tế.

– Ừm. Vậy giờ về rồi sao Sở Tiêu?

– Ừ, đi về thôi.

– Khoan. Nước ngọt của mình.

Hân Nghiên còn đứng lại với lấy lon nước ngọt của mình uống. Sở Tiêu thật sự không còn lời nào để nói với cô. Nắm tay cô định đi qua thì mấy tên đứng chặn lại.

– Tránh ra!

– Nếu không thì mày định làm gì?

– Hân Hân, cậu đứng ở cạnh anh quản lý đi. Xong việc mình qua đó với cậu.

Hân Nghiên cũng ngoan ngoãn nghe theo. Cô chả hiểu bọn họ đang làm gì. Mãi cho đến khi cả lũ xông vào đánh thì Hân Nghiên mới biết là đánh nhau. Cô còn đang định chạy đến kéo Sở Tiêu ra thì anh quản lý giữ cô lại.

– Cô bé ở đó nguy hiểm, em đứng im đây đi.

– Nhưng mà…Sở Tiêu bị đánh.

– Yên tâm, cậu ta đánh nhau rất giỏi không sao đâu.

Vừa đúng lúc Trạch Dương tìm được quán lao vào. Thấy cả một nhóm đang lộn xộn anh bỏ qua nhìn xem Hân Nghiên đâu thì thấy cô đang đứng ở một góc cùng một người. Chạy nhanh đến đó để xem cô có sao không.

– Sở Tiêu đánh nhau…Trạch Dương ra giúp Sở Tiêu đi.

– Ở yên đây cho mình.

Trạch Dương cầm cặp ném về mấy tên đang ở đó. Anh cũng thật nể Sở Tiêu, tận năm người mà cậu vẫn có thể trụ vững được đến bây giờ.

– Thằng nhãi này.

Mấy tên lao đến chỗ Trạch Dương định đánh nhưng cậu lại né được. Nếu bây giờ không đánh được mấy tên này thì coi như mấy tuần qua cậu đi học võ thành công cốc hết. Sở Tiêu thấy có người giúp sức thì càng đánh hăng hơn. Mấy tên đó biết phe mình đang thiết liền rời đi.

Sở Tiêu đi lấy lon nước uống rồi vỗ vai Trạch Dương.

– Đánh hay lắm người anh em.

– Ai thèm làm anh em với cậu. Tôi còn chưa tính sổ cậu dám đưa Hân Nhi đi đến nơi này đấy.

Trạch Dương lạnh nhạt gỡ tay Sở Tiêu ra khỏi vai mình rồi đi đến chỗ Hân Nghiên. Chuyện lần này cậu cũng không muốn nói cho người lớn biết sợ họ sẽ lo lắng.

– Về nhà cậu biết tay mình.

– Ui da, Trạch Dương đau nha.

Vì Trạch Dương đi đến cốc đầu cô nên Hân Nghiên nhăn mặt xoa đầu mình nói.

– Còn biết đau cơ đấy.

– Trạch Dương giận rồi sao?

– Mình còn giận được với một kẻ ngốc như cậu à?

Trạch Dương nói xong liền lấy cặp sách đeo lên rồi đưa Hân Nghiên rời đi. Sở Tiêu cảm thấy hai người này cái gì cũng tốt. Liệu có nên chuyển lớp qua đó không nhỉ?

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.