Sáng hôm sau là ngày nghỉ nên tất cả học sinh đều được nghỉ ở nhà. Nhưng Hân Nghiên thì khác, cô bé nhận lời đi chơi cùng Kỳ Minh rồi nên sẽ đi.
Trạch Dương đi sang chơi còn thấy Hân Nghiên mặc đồ đẹp như vậy. Cậu không quá để ý lí do vì sao, chỉ thấy Hân Nghiên của cậu mặc như vậy thật đáng yêu. Nhưng chỉ muốn cô mặc cho một mình cậu ngắm, chứ nếu để người khác thì không được. Hân Nghiên của cậu đáng yêu như vậy, tên Sở Tiêu cũng là quá đủ rồi không cần thêm bất cứ ai khác.
– A, Trạch Dương đến chơi sao?
– Ừ.
– Nhưng mà mình hôm nay phải đi chơi rồi, Trạch Dương đừng buồn nha.
Hân Nghiên đi đến ôm lấy cánh tay của Trạch Dương để nói. Nghe Hân Nghiên nói vậy thì Trạch Dương có chút bất ngờ.
– Đi đâu? Cùng ai?
– Không biết đi đâu, nhưng mà đi cùng Kỳ Minh a.
– Không được đi.
Vừa nghe Hân Nghiên nói vậy thì Trạch Dương nghiêm khắc nói. Nhưng điều đó chả có hiệu lực với Hân Nghiên lúc này. Ba mẹ cô bé cho đi rồi nên cô không nghe theo Trạch Dương nữa. Còn đắc ý hất hàm với Trạch Dương.
– Mình được mẹ cho đi rồi á, mặc kệ Trạch Dương luôn, hứ.
Đúng lúc Kỳ Minh cũng đến. Cậu đi vào thì thấy Trạch Dương đang nói Hân Nghiên không được đi chơi nhưng mà Hân Nghiên không nghe. Điều này làm cậu mừng thầm, không biết em trai hay anh trai sẽ khiến Hân Nghiên biết yêu đây?
– Kỳ Minh đến rồi. Mình đi được không vậy?
Thấy Kỳ Minh đến thì Hân Nghiên vui không tả siết. Cô bé cực kì mong chờ cuộc đi chơi này. Lâu lắm rồi không có ai đưa cô đi chơi nên cô rất muốn đi.
– Ba mẹ cậu đâu? Nói trước với họ một câu chưa?
– Ba mẹ mình cho rồi. Nhưng mà bây giờ đi làm hết mất tiêu luôn. Mẹ mình có nói là Kỳ Minh đến thì đi thôi á.
– Ừ, vậy thì đi luôn vậy.
Kỳ Minh gật đầu rồi nắm tay Hân Nghiên định rời đi thì Trạch Dương kéo một tay của Hân Nghiên lại.
– Mình đã nói thế nào?
– Không nghe, không nghe thấy gì hết á. Kỳ Minh ơi, đi nhanh thôi.
Hân Nghiên liền rút tay ra khỏi tay Trạch Dương rồi kéo Kỳ Minh ra cổng thật nhanh. Cô bé sợ Trạch Dương tức giận lên thì không hay, nên cứ đi chơi trước rồi về nhà tức giận sau cũng được.
Vậy là hai người đi chơi rồi bỏ mặc Trạch Dương đứng ở sân. Cậu muốn điên lên nhưng vẫn phải kiềm chế. Hít một hơi thật sâu rồi quay về nhà mình nghĩ cách thì lại thấy mẹ mình đang ngồi ở phòng của mình.
– Mẹ có chuyện muốn nói với con.
– Mẹ nói nhanh một chút, hôm nay con không có tâm trạng để nghe đâu.
Trạch Dương vừa nói vừa đi đến giường ngả người xuống nằm im ở đấy. Hạ Mỹ Oánh bất lực đi đến kéo cậu ra sofa ngồi thẳng dậy để nói chuyện.
– Nghe mẹ nói này, mẹ đang rất là nghiêm túc đấy.
– Thì mẹ cứ nói đi.
– Nếu như…mẹ chỉ nói nếu như thôi. Nếu như bây giờ ba con muốn ở cùng hai mẹ con mình thì con có đồng ý không?
Trạch Dương nghe vậy thì im lặng một lúc. Chuyện lúc đó của ba mẹ cậu thì cậu không nắm rõ. Nhưng còn về người bà nội của cậu thì cậu nắm khá rõ. Ngoài khinh thường mẹ cậu ra thì chả còn gì nữa cả. Và điều đấy cũng là điều mà cậu không muốn về Bắc gia để ở. Một phần khác là vì lí do riêng mà cậu cũng không muốn nói với ai.
Nhưng thấy ba cậu có vẻ cũng còn rất nhiều tình cảm với mẹ cậu. Nếu không thì ông sẽ không phải lận đận để nói chuyện với mẹ cậu như bây giờ.
– Tùy mẹ thôi, con thế nào cũng được. Miễn là vẫn ở đây là được rồi.
– Vậy là con đồng ý?
– Vâng. Không có phản đối.
Hạ Mỹ Oánh biết con trai mình rất hiểu chuyện. Nhưng còn một điều bà vẫn chưa dám nói cho con trai mình là ba cậu muốn gia đình định cư bên Mỹ, mà chắc chắn điều này Trạch Dương sẽ không đồng ý. Ban nãy cậu còn nói miễn là phải ở đây nữa cơ mà. Vậy nên bà vẫn chưa dám nói ra. Sợ con trai mình kích động rồi lại đâm ra ghét ba mình thì không hay.
Thấy mẹ mình im lặng thì Trạch Dương còn nghĩ bà hết chuyện rồi nên định bảo mẹ cậu đi ra cho cậu nghỉ thì bà lại nắm lấy tay cậu.
– Tiểu Dương, mẹ biết điều này sẽ khiến con khó chấp nhận, nhưng mà mẹ cần phải nói. Đó là vì tương lai của con.
– Chậc, mẹ có gì nói hết một lượt luôn đi. Cứ ấp úng mãi chả hết chuyện.
– Ừ. Chuyện là…ba con muốn cả gia đình mình…định cư bên Mỹ, con nghĩ sao?
– Chả nghĩ sao cả.
Trạch Dương còn tưởng chuyện gì đáng nói chứ cái này cũng bình thường.
– Vậy là con đồng ý quá Mỹ với ba mẹ sao?
– Ai nói con đồng ý đâu. Ba mẹ thích thì cứ sang đấy mà hâm nóng tình cảm, con ở đây.
– Sao có thể như thế được, mẹ không thể để con ở một mình.
– Con không thể ở nơi không có Hân Nhi.
Trạch Dương nói một cách chắc nịch khiến Hạ Mỹ Oánh cũng không biết phải nói sao. Con trai của bà có tình cảm ra sao thì bà cũng hiểu rất rõ. Nhưng không thể cứ mãi phụ thuộc vào Hân Nghiên được. Cứ thế thì cậu sẽ chả thể tiến lên được.
– Con nhớ lúc mẹ nói về chuyện chuyển ban học chứ?
– Chuyện đó thì liên quan gì đến chuyện này chứ mẹ?
– Lúc đó mẹ đã nói con cần phải suy nghĩ thật kỹ. Con có thể ổn định nhưng Hân Nhi thì không chắc. Con bé như vậy thì cần một chỗ đưa vững chắc, nếu con mà cứ không thể xác định được làm sao để tiến bộ thì con làm sao có thể chăm lo tốt cho Hân Nhi được cơ chứ.
– Con không quan tâm, cũng không cần biết. Con nói sẽ ở đây thì chắc chắn sẽ chỉ ở đây. Mẹ hết chuyện rồi thì đi ra ngoài đi.
Trạch Dương xầm xì mặt lại, cậu không muốn nghĩ tới vì càng nghĩ sẽ khiến cậu phải đưa ra quyết định khó khắn. Cậu muốn ở bên Hân Nghiên mãi mãi. Dù cách xa cô một giây cũng khiến cậu nhớ cô muốn phát điên rồi chứ nói gì đến rời xa cô bao nhiêu năm như vậy. Hoàn toàn không thể được.
Hạ Mỹ Oánh thấy con trai mình phải đối dữ dội như vậy thì đành rời khỏi phòng. Bà nghĩ cần phải cho con trai mình thêm thời gian, bây giờ thằng bé vẫn còn rất kích động, chưa thể vội vàng được.
_________
Sorry mọi người 🙏. Hôm nay mình phải thi sáng nên bây giờ mới đăng được. Mong mọi người thông cảm nha✨💚.