Mọi học sinh đều trở về phòng của mình. Diệp Lam rủ Hân Nghiên đi tắm hồ nước nóng. Cô cũng vui vẻ đi cùng. Hạ Mỹ Oánh nhắc nhở hai cô phải cẩn thận rồi mới cho đi.
Đi đến hồ nước nóng thì có rất nhiều học sinh nữ đang tắm ở đó.
– Hân Hân, thay đồ đi. Chúng ta xuống đó.
– Thay đồ ở đâu hả Lam Lam? Với lại phải mặc đồ như họ mới được xuống tắm sao?
– Ừ, quy định mà. Cậu vào trong phòng thay đồ đi, đây nè.
Diệp Lam kéo Hân Nghiên đi đến phòng thay đồ rồi đưa cho cô khăn quấn người. Hân Nghiên vào trong gãi đầu không hiểu cách mặc ra sao. Cô đành đi ra ngoài vẫy tay gọi Diệp Lam.
– Mình không biết mặc á Lam Lam.
– Haiz, để mình vậy.
Diệp Lam thở dài đi vào mặc giúp Hân Nghiên. Hai cô gái nhanh chóng đến thay đồ để tắm. Hơi nước bốc lên khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Từ đằng xa, Giang Hạ Vân nhìn thấy rõ hai người đang đùa nghịch. Cô lại nhớ về cảnh Trạch Dương đe dọa nhóm của cô. Chỉ vì Hân Nghiên mà cậu còn không sợ cả kỉ luật của trường. Còn vì cô ta mà đe dọa Giang Hạ Vân cô đây.
Cô nói với cô bạn bên cạnh kêu đợi lúc nào Hân Nghiên với Diệp Lam thay đồ thì khóa chốt cửa lại. Còn lấy hết quần áo của hai cô ta.
Diệp Lam với Hân Nghiên thay đồ thì không thấy quần áo đâu. Mở cửa định đi ra thì không tài nào mở nổi.
– Aiz, chết tiệt. Ai lại thích gây sự vậy không biết. – Diệp Lam lấy chân đạp cửa tức giận nói.
Hân Nghiên thì thấy lạnh. Cô vừa tắm xong còn không được lau người để mặc quần áo. Hai hàm răng của cô cứ đập vào nhau.
– Hân Hân, mình thấy…
Diệp Lam xoay người định bảo với Hân Nghiên là có cửa thông gió có thể trèo qua. Nhưng thấy Hân Nghiên run bần bật như vậy thì lo lắng mở tủ đồ xem có khăn lau người hay gì để choàng lên cho cô. Diệp Lam ôm lấy Hân Nghiên xoa lưng cô lo lắng. Cô sức khỏe tốt có thể chịu đựng giỏi nhưng còn Hân Nghiên thì chưa chắc.
– Hân Hân, cố đợi một chút nha. Mình tìm cách đưa hai đứa mình ra ngoài.
– Ừm.
Diệp Lam nhìn xung quanh phòng xem sao nhưng vẫn không tìm ra cách nào ngoài trèo qua cửa sổ thông gió. Nhưng mà Hân Nghiên thì chắc không trèo qua được rồi. Cần phải tìm ra cách khác.
Lúc này thì Sở Tiêu lại đi vào hồ tắm công cộng. Nhưng lại đi nhầm hướng đến phòng thay đồ của nữ. Mở cửa phòng bên cạnh để thay đồ. Diệp Lam nghe thấy tiếng động thì đi ra gõ cửa.
– Có ai ở ngoài đó không? Tôi bị kẹt ở trong này, bạn tôi đang cảm thấy rất lạnh. Nếu có ai thì lên tiếng giúp đi ạ.
Sở Tiêu đang định cởi áo thì nghe được. Cậu đi ra ngoài nhưng vẫn chưa biết phòng nào.
– Ờ…có tôi. Nhưng mà cô ở phòng nào?
– Ở phòng này.
– Diệp Lam?
– Ờ đúng rồi. Tôi với Hân Hân bị kẹp trong này. Cậu mau giúp tôi đi.
Diệp Lam tuy không biết là ai nhưng vẫn cứ lấy tay đập cửa ra hiệu cho biết. Sở Tiêu thấy vậy thì lấy thanh sắt ở gần tủ đập tay nắm cửa ra. Diệp Lam thấy vậy tránh ra một bên cho Sở Tiêu làm. Thật nhanh đã phá được cửa. Sở Tiêu nhìn thấy Diệp Lam còn đang quấn khăn ở người thì quay mặt đi chỗ khác. Diệp Lam đi đến cốc đầu cậu.
– Đây không phải lúc để ngại, đưa Hân Hân ra trước đi. Tôi đi theo sau.
Nghe Diệp Lam nói thì Sở Tiêu mới để ý Hân Nghiên đang ngồi một góc. Cậu đi đến nang mặt Hân Nghiên lên xem.
– Hân Hân sao vậy? Đừng sợ mình đưa cậu ra ngoài ngay.
Nói xong thì Sở Tiêu bế Hân Nghiên lên. Cậu đi ra khỏi phòng trước để Diệp Lam đi đằng sau. Bế Hân Nghiên lên phòng thì gặp Trạch Dương đang đứng nói chuyện với Hạ Mỹ Oánh ở ngoài cửa phòng. Cả Hạ Mỹ Oánh và Trạch Dương thấy Hân Nghiên thì bất ngờ. Trạch Dương còn đang định bảo Sở Tiêu đặt Hân Nghiên xuống thì Sở Tiêu lên tiếng trước.
– Cô thay đồ giúp Hân Hân hộ cháu.
– Ừ, để cô.
Hạ Mỹ Oánh lo lắng ôm lấy Hân Nghiên. Bà đã nhắc là không tắm quá lâu rồi mà không nghe. Đưa Hân Nghiên vào mặc quần áo giúp cô rồi sấy tóc cho cô nữa.
Trạch Dương ở ngoài chú ý xem Sở Tiêu có ý gì khác không. Vừa nãy Hân Nghiên không có mặc đồ mà chỉ có quấn khăn. Cái tên này dù có ý định tốt nhưng vẫn phải để ý kĩ hơn.
– Nói đi, Hân Nhi sao lại gặp chuyện này?
– Ai mà biết, tôi định đi tắm mà nghe thấy Diệp Lam nói là bị kẹt thì đến giúp thôi. Không ngờ là có cả Hân Hân nữa.
Sở Tiêu nhún vai nói. Cùng lúc này thì Diệp Lam vừa mới đi đến. Cô lo lắng muốn xem Hân Nghiên như thế nào rồi thì thấy Hân Nghiên lại tươi cười đi ra chào cô. Tuy mặt Hân Nghiên vẫn hơi bạc đi nhưng cô đã khá hơn nhiều.
Về vụ việc lần này Hạ Mỹ Oánh có nói với ban quản lý nhưng họ lại nói camera không thể cung cấp cho người bên ngoài. Vì thế nên mấy người đành thôi.
Tối đến cả trường cùng nhau cắm trại rồi đốt lửa lên. Mọi người ca hát nhảy múa rất vui.
Đến sáng hôm sau thì các học sinh có thể tự đi chơi và mua quà lưu niệm. Trong nhóm có mỗi Hân Nghiên thích thú với quà lưu niệm. Vì cô rủ mọi người đi mua cùng nên họ cũng đành gật đầu đồng ý để đi.
Chuyến thăm quan cũng nhanh chóng kết thúc. Hân Nghiên về nhà kể cho ba mẹ nghe rất nhiều thứ. Cô còn cho họ xem cả bức ảnh cả nhóm chụp với nhau. Ba cô thấy vậy thì mua cho cô khung ảnh để cho ảnh vào trong. Hân Nghiên thích thú còn bắt ba mình phải treo lên tường như mấy bức ảnh của cô và gia đình.