Thoáng cái đã hết năm học đầu tiên ở Trung học.
Mới đầu năm học của lớp 11, các bạn hầu như đã quá quen với nhau. Thậm chí họ cũng quen với nhiều học sinh cùng khối hay cùng trường.
Tên tuổi của Trạch Dương cũng theo đó mà nổi lên. Từ khi cậu lên Trung học đã có rất nhiều bạn học nữ theo đuổi. Nhưng thay vì như Sở Tiêu trực tiếp đi nói từ chối thì cậu lại lạnh lùng thơ ơ. Đơn giản vì cậu không muốn tiếp xúc hay nói chuyện với họ.
Vì thành tích học tập đánh nể của Trạch Dương mà nhà trường đã nổi lên không ít. Hơn nữa cậu cũng được nhận học bổng để có thể nhảy cấp nhưng cậu lại từ chối. Cũng chỉ vì lí do duy nhất là cậu muốn học cùng Hân Nghiên, cô bạn thân của cậu.
Trong phòng họp của các cán bộ các lớp.
– Sắp tới trường sẽ phân chia làm hai ban. Một là ban tự nhiên, hai là xã hội để cho mọi người có hướng để thi lên Đại học. Các cán bộ lớp cầm lấy tờ điền thông tin về rồi phát cho học sinh trong lớp của mình.
Trạch Dương nhìn lướt qua tờ thông tin rồi thôi. Cầm lấy một tập giấy rồi rời đi như các bạn khác thì Phó Hội trưởng lại gọi cậu lại.
– Trạch Dương, nán lại một chút.
– Có chuyện gì sao?
– Ừ, chỉ là bạn học của tôi nói cuối tuần có ca nhạc ở công viên, không biết cậu có rảnh không?
– Không rảnh.
Còn không để đàn chị khóa trên nói tiếp thì Trạch Dương đã rời đi. Cô gái đứng trong đó đứng đờ ra. Ai cũng nói Trạch Dương lạnh nhạt mà cô không tin, cho đến tận hôm nay tiếp xúc và nói chuyện thì mới biết. Nhưng như vậy càng làm cô có hứng thú hơn. Mang danh hoa khôi của trường mà lại không thể tán đổ được cậu thì còn gì đáng xấu hổ hơn.
Về lớp, Trạch Dương phát cho các bạn một tờ giấy rồi giải thích để mọi người hiểu rõ hơn để điền.
Ngồi vào bàn học thấy Hân Nghiên đang cặm cụi viết thì hỏi.
– Cậu điền ban nào?
– …
– Hân Nhi.
Thấy Hân Nghiên không có trả lời nên cậu đành cúi xuống để nói vào tai cô. Hân Nghiên cảm giác buồn buồn ở tai thì quay sang nhìn cậu.
– Sao vậy Trạch Dương?
– Cậu điền ban nào?
– À, mình học cùng Lam Lam, học ban xã hội.
– Ừ.
Trạch Dương cũng biết khả năng của Hân Nghiên đến đâu nhưng cậu vẫn hỏi cho chắc.
…
Hôm sau nộp phiếu chọn ban xong thì thầy cô đều ngây người ra. Họ không nghĩ Trạch Dương sẽ chọn ban xã hội. Thành tích của cậu đáng lẽ nên học ban tự nhiên thì đúng hơn. Có lẽ lại vì cô bạn của cậu. Hiệu trưởng đành phải gọi cho mẹ của Trạch Dương.
Tối đến, Hạ Mỹ Oánh lên phòng Trạch Dương nói chuyện.
– Mẹ, có việc gì sao?
– Ừ, để tí nữa làm sau đi. Qua đây mẹ nói chuyện với con đã.
Trạch Dương nghe vậy cũng gật đầu tắt bỏ đèn học rồi ra sofa cạnh mẹ mình để nghe.
– Hôm nay Hiệu trưởng mới gọi điện cho mẹ. Con điền ban xã hội sao?
– Vâng.
– Mẹ biết con học rất tốt. Mẹ cũng không cấm con phải học ban nào hết. Cũng biết rõ con là lo cho Hân Nhi, nhưng mà con làm vậy chưa chắc đã là tốt nhất cho con bé. Mẹ biết con có tình cảm với Hân Nhi, nhưng con có nghĩ đến sau này không? Hân Nhi cần một người có năng lực về mọi mặt để bảo vệ con bé. Bây giờ con làm như vậy vẫn chưa phải là tốt. Hai đứa vẫn học cùng trường với nhau, chỉ là khác lớp thôi mà.
– Con không thích, chỉ cần được học cùng Hân Nhi là được rồi.
– Ừ, nhưng mà con cứ suy nghĩ cho kĩ đi. Mẹ xuống dưới nhà trước.
Hạ Mỹ Oánh xoa đầu con trai mình rồi đi xuống dưới nhà. Trạch Dương làm bài tập xong liền lên giường nằm ngủ. Nhưng chả tài nào chợp mắt được. Cậu cứ nghĩ mãi về việc nên học cùng ban với Hân Nghiên hay không…
…
Sáng hôm sau, cậu liền đến văn phòng Hiệu trưởng để nói chuyện thì mới quyết định học ban tự nhiên. Có lẽ nên để Hân Nghiên kết bạn với nhiều người khác, không thể cứ ép cô mãi phải chơi với mình anh được.
Vài ngày sau đó là hết một học kỳ của khóa học đầu tiền.
Vẫn như mọi hôm Trạch Dương đưa cô đến tường nhưng mà hôm nay cậu phải sang dãy nhà khác để học. Chả giống với thái độ lạnh nhạt của Trạch Dương khi ở lớp mới, Hân Nghiên vui vẻ rất nhiều. Còn nói chuyện vui vẻ hòa đồng với các bạn khác.
Đang nói chuyện vui vẻ thì cô giáo bước vào. Vậy là tất cả học sinh ngồi vào chỗ hết. Hân Nghiên kiếm đại một chỗ để ngồi.
– Các em chắc cũng không có xa lạ với nhau. Có gì thì nói với cô nhé.
– Dạ.
Lăng Y Y cầm phấn lên định viết tên bài hôm nay thì Hiệu trưởng bước vào. Ông thì thầm gì đó còn cô thì chỉ nghe và gật đầu. Nói xong ông liền rời khỏi lớp.
– Ừ, lớp chúng ta sẽ có bạn mới. Em vào đi.
Một cậu bạn nam bước vào lớp. Mặc chiếc áo sơ mi trắng và quần âu màu đen. Mái tóc cậu rẽ sang hai bên. Đôi mắt nâu có pha chút màu hổ phách, thoạt nhìn đã thấy cậu lạnh lùng, còn có phần đánh sợ. Nhưng gương mặt cậu lại rất đẹp khiến ai nhìn cũng mê. Dáng người còn cao to nữa.
– Em có thể giới thiệu đôi chút về mình không?
– Lãnh Kỳ Minh, mong mọi người giúp đỡ.
Cậu vừa nói xong thì các bạn học vỗ tay nườm nượp. Cô giáo nhìn cả lớp rồi chỉ tay về phía góc lớp ở cuối cùng.
– Em qua ngồi cạnh với Hân Nghiên nhé?
– Vâng.
Lãnh Mỳ Minh gật đầu đi đến chỗ Hân Nghiên. Cậu đi qua chỗ nào cũng thì lớp cũng ngửi được mùi nước hoa rất thơm, còn có phần nam tính. Nhìn phong thái và cách ăn mặc có thể dễ dành nhận ra cậu có gia thế không bình thường.
Đi đến bàn học lướt qua sau lưng Hân Nghiên rồi kéo ghế bên cạnh ngồi xuống. Lúc nãy Hân Nghiên đang vẽ nên chả để ý xung quanh. Bây giờ nhìn thấy có người ngồi cạnh cô mới đứng lên giơ tay hỏi cô giáo.
– Hân Nghiên, có việc gì sao em?
– Cô ơi, lớp mình hình như có học sinh mới ạ.
Cả lớp ai cũng biết Hân Nghiên có chút ngốc nghếch nên câu nói này cũng chả có gì lạ. Cô giáo cũng biết chắc do cô vừ nãy không chú ý nghe nên bây giờ mới không biết.
– Ừ, được rồi em ngồi xuống đi. Chúng ta bắt đầu bài học hôm nay nhé.
Hân Nghiên gãi đầu ngồi xuống. Cô quanh sang nhìn Lãnh Kỳ Minh còn nở nụ cười tươi với cậu.
– Cậu mới chuyển đến đây sao?
– Ừ.
– Sao lại chuyển vậy?
– Gia đình có việc.
– Ồ, vậy là gia đình cậu ở đây sao? Gia đình mình cũng ở đây đó. Ba nói sau này nếu mình thích sẽ định cư ở đây luôn.
– …
– Mình là Hân Nghiên nha, mọi người hay gọi mình là Hân Hân. Cậu tên gì vậy?
– Lãnh Kỳ Minh.
– Vậy mình gọi cậu Kỳ Minh nha.
– …
– Kỳ Minh thật đẹp, giống Trạch Dương vậy.
– …
– Trạch Dương rất đẹp nha, nhưng mà bây giờ có cả Kỳ Minh rồi. Tí nữa ra chơi mình sẽ nói cho Trạch Dương nghe.
– …
Hân Nghiên vẫn cứ nói suốt cả tiết mà không biết mệt. Lãnh Kỳ Minh không có nói gì chỉ chăm chú nhìn lên bảng rồi chép bài. Cậu cứ để cho cô bạn học ngồi cùng bàn nói cho đến hết tiết thì thôi.