Tư Duệ bị bỏ đói tới nay đã là sang ngày thứ 5 rồi. Bụng thì đói, tay chân thì bủn rủn, khắp cơ thể của cô chẳng chịt các vết thương và các vết bầm tím. Ở đùi cô còn có cả vết máu đã khô. Tư Duệ cố nhướn người nhìn thử rồi bật khóc trong vô vọng:
– “Bảo bảo nhỏ của mẹ à, mẹ xin lỗi vì đã làm liên lụy đến con. Bây giờ con chắc cũng đang đau lắm có đúng không? Lỗi là tại mẹ hết, tại mẹ không tốt nên mới để con phải chịu khổ thế này. Mẹ hứa mẹ sẽ tìm cách trốn thoát khỏi đây.”
Tư Duệ cố gắng mở căng mắt ra nhìn bên ngoài, cô thấy trời hình như đang sáng. Cô liếc mắt nhìn xung quanh thấy rất im ắng không biết là Nhã Hân và người đàn ông kia đã đi đâu rồi. Một ý định bỏ trốn đột nhiên nảy lên trong đầu cô.
Tư Duệ ngó ngang ngó dọc rồi tự nhiên cô nghe thấy tiếng gió kêu ù ù, cái gió lạnh sáng sớm đối với một người đang rất yếu ớt như cô thì đúng là lạnh đến thấu xương. Tư Duệ theo chiều gió thổi vào đưa mắt nhìn ra thì cô phát hiện gần đó có một khung cửa kính đã bị vỡ. Giá như mà ở đó có một mảnh vỡ thủy tinh nào đó thì thật là tốt. Nghĩ là như vậy nhưng cô cũng muốn thử tìm kiếm xem và quả nhiên là không ngoài dự đoán, Tư Duệ đi chân trần, vì chân đã bị trói nên cô cố lê người ra gần chỗ khung cửa đó, ngắm nhìn một hồi thì cô liền thấy ngay một mảnh kính thủy tinh.
Hay tay đã bị trói chặt ở sau lưng, Tư Duệ liền xoay người ra rồi tiếp cận mảnh vỡ đó từ phía sau. Cô cầm mảnh thủy tinh lên, khó khăn cứa đứt sợi dây thừng đang trói tay mình. Cô dồn hết sức lực để cắt đứt sợi dây đến không thèm để ý rằng tay mình vì cầm chặt vào mảnh thủy tinh nên đang chảy máu. Một lúc sau thì sợi dây cũng chịu đứt. Tay Tư Duệ được tự do. Không chần chừ thêm nữa, cô lập tức cắt đứt nốt sợi dây buộc chân mình rồi bỏ chạy. Cô không biết đây là đâu nhưng chạy trốn còn tốt hơn là ngồi đây chờ chết.
– “Nhã Hân! Mãi anh mới tìm được nguồn thu mua đấy. Bán cô ta đi thì chúng ta sẽ có một món hời đấy. Anh còn mang theo mấy tên đàn em của họ tới để kiểm tra mặt hàng đây.”
Tư Duệ vừa bỏ đi được một lúc thì bên ngoài truyền tới giọng nói của Phùng Chính Kiên và Nhã Hân. Đi theo họ còn có ba tên đàn ông tai to mặt lớn nữa.
– “Đêm qua anh vẫn canh chừng cô ta tốt đấy chứ? Cô ta bị bỏ đói mấy ngày rồi nên hôm nay em đã mua cho cô ta chút đồ ăn. Nếu để cô ta đói thì nhan sắc sẽ tiều tụy, bán không được giá đâu, haha! ”
Nhã Hân vừa nói vừa cười hả hê. Mấy ngày qua ả nghĩ hành hạ Tư Duệ như vậy là đủ rồi, bây giờ ả sẽ bán cô đi cho bọn buôn người.
– “Đêm qua anh ngồi bên ngoài canh chừng suốt đêm, cô ta mệt quá nên ngủ li bì.”_____Phùng Chính Kiên đáp.
– “Chính Kiên! Cô ta đâu rồi?”
Nhã Hân mở cửa bước vào nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng cô đâu, chỉ thấy trên sàn có hai sợi dây thừng đã bị cắt đứt.
– “Khốn kiếp! Cô ta bỏ trốn rồi.
– “Sao cơ? Anh mới rời mắt một tí mà cô ta đã bỏ trốn rồi sao?”
Phùng Chính Kiên trợn mắt hoảng hốt
– “Các anh mau giúp tôi đi tìm cô ta đi. Đừng để nó chạy thoát. Nó yếu lắm nên chưa chạy được xa đâu.”
Nhã Hân cuống cuồng cả lên, hô hoán tất cả đi tìm cô. Tư Duệ cố gắng chạy nhanh nhất có thể đến nỗi đôi chân trần của cô cũng bắt đầu rớm máu. Thế nhưng, chẳng chạy được bao xa thì cô đã nghe thấy tiếng người nói ầm ĩ đằng sau.
– “Cô ta kia rồi. Mau bắt lấy nó, đừng để nó chạy thoát! ”
Tư Duệ vừa chạy vừa mải ngoái đầu nhìn lại phía sau xem bọn có đuổi kịp mình không. Cô cảm thấy sợ hãi khi thấy tên Phùng Chính Kiên kia và 2 người đàn ông to béo đang đuổi sát nút đằng sau cô.
– “Lam Tư Duệ! Mau đứng lại cho tôi. Cô chạy không thoát đâu.”
– “Huhu, Thiệu Huy à, anh ở đâu mau tới cứu em đi. Các người tha cho tôi đi, tôi sẽ không quay lại chỗ đó với mấy người đâu.”_______Tư Duệ vừa chạy vừa khóc lóc thảm thiết.
*oạch
Ông trời dường như chẳng thèm thương xót cho cô, Tư Duệ cứ mải mê chạy nên đã vấp phải một hòn đá rồi ngã sõng soài dưới đất. Cô lại ngoái đầu nhìn về phía sau, bọn họ đang tiến gần về phía cô hơn rồi. Không kịp suy nghĩ, cô lại cố gắng ngồi dậy rồi chạy. Thế nhưng một tên đàn ông to béo đã nhanh tay túm được chân của Tư Duệ làm cô không tài nào đứng dậy được.
– “Tôi bắt được cô rồi. Để xem cô chạy đâu cho thoát? Dám bỏ trốn à?”
– “Tôi xin anh hãy tha cho tôi đi mà. Huhu…”