Tư Duệ vì sợ anh sẽ tin lời Nhã Hân mà nghĩ rằng chính cô là người bỏ thuốc độc vào ly nước cam làm hại cô ta, cô vội vàng cầm tay anh, giọng run run:
– “Thiệu Huy! Em không có làm vậy. Xin anh hãy tin em đi mà.”
– “Anh hiểu. Em hãy đi ra ngoài trước đi. Nhã Hân để anh lo là được rồi.”
Chu Thiệu Huy không bộc lộ chút biểu cảm nào là tin hay không tin, chỉ nhẹ giọng nói với cô. Tư Duệ nghe anh nói vậy thì tâm trạng liền trở nên buồn bã. Chẳng lẽ anh không tin cô thật sao. Cô ủ rũ đi ra ngoài. Nhã Hân thấy cô như vậy thì mừng thầm trong lòng. Vậy là kế hoạch của ả đã hoàn thành được 1 nửa. Lúc này, Nhã Hân đột nhiên ôm lấy anh, giọng vẫn khóc nấc lên:
– “Thiệu Huy, em xin lỗi vì đã không giữ được con của chúng ta. Em xin lỗi vì đã không bảo vệ được con, để Tư Duệ làm hại con…”
– “Thôi được rồi. Em đừng nói nữa. Mau nằm xuống nghỉ ngơi đi.”
Anh vừa nói vừa đỡ Nhã Hân nằm xuống, đắp chăn cho cô ta.
Nhã Hân ở bệnh viện thêm một ngày. Ngày hôm sau, Nhã Hân được xuất viện về nhà bởi vì tâm trạng và sức khỏe của cô đều phục hồi rất nhanh. Cả ngày hôm qua anh đều ở bên cạnh cô ta. Tư Duệ biết tin nên cũng xin nghỉ để tới bệnh viện đón Nhã Hân. Lúc này, mẹ anh và anh đang giúp Nhã Hân sắp xếp đồ đạc. Thấy cô tới, mẹ anh liền nổi trận lôi đình, bà lập tức tiến về phía cô, nói:
– “Cô còn tới đây làm gì? Đồ phù thủy như cô, chính cô đã hại Nhã Hân sảy thai. Cô mau cút đi.”
– “Mẹ! Con xin mẹ đừng làm vậy mà. Con không có bỏ thuốc độc vào trong ly nước của Nhã Hân. Con bị oan mà.”
– “Cô vì sợ con của Nhã Hân chào đời sẽ tranh giành tài sản với con cô nên cô mới nhẫn tâm hại đứa trẻ còn là cục máu đỏ hỏn đúng không?Cô đúng không phải là con người mà.”
Mẹ anh nhất định gán tội cho cô và không ngừng đay nghiến cô. Chu Thiệu Huy nãy giờ vốn đang kìm nén cơn giận, tay đã vo tròn thành nắm đấm.
– “Thôi đủ rồi đấy. Chuyện Nhã Hân vì sao lại sảy thai thì e rằng cô ta là người rõ hơn hết.”
Anh tiến lại gần cô, bàn tay to lớn nắm lấy bả vai cô tựa như đang che chở cho cô. Nhã Hân nghe anh nói vậy liền cau mày, tỏ vẻ khó hiểu. Ả nói:
– “Thiệu Huy! Anh nói vậy là có ý gì?”
– “Mạc Ninh! Cậu vào đi.”
Anh vừa nói dứt lời thì Mạc Ninh lập tức từ đâu xuất hiện, trên tay còn cầm một túi hồ sơ.
– “Mạc Ninh! Sao cậu lại ở đây? Rốt cuộc là có chuyện gì? ”
Mẹ anh bất ngờ trước sự xuất hiện đột ngột của Mạc Ninh liền hỏi.
– “Cháu chào bác gái.”
– “Mạc Ninh! Cậu hãy nói tất cả những gì cậu điều tra được trong thời gian qua đi.”
Nhã Hân thực ra sắc mặt đã tái nhợt kế từ lúc thấy Mạc Ninh xuất hiện rồi. Bây giờ nghe anh nói kiểu này, ả càng cảm nhận được rõ chuyện Mạc Ninh sắp nói ra.
– “Theo như tôi điều tra được thì trong vòng một năm trở lại đây. Chính xác là trước khi cậu và cô ấy gặp lại nhau ở Paris, Nhã Hân đã qua lại với tất cả 4 tên đại gia. Tất cả bọn họ đều từng là kim chủ của cô ta những 2 trong 4 người đó đều đã có gia đình nên sau khi bị vợ 2 người đó phát hiện thì cô ta liền lần lượt đối kim chủ. Trong 3 tháng trở lại đây, cô ta có quen với một người đàn ông tên Phùng Chính Kiên.”
– “Khoan đã, vậy chẳng phải là đang trong khoảng thời gian cô ta quen Thiệu Huy hay sao?”_______Mẹ anh lập tức chen ngang.
– “Vâng, thưa bác. Nhưng cháu còn điều tra ra được một sự thật quan trọng hơn đó chính là Nhã Hân đã có thai với người đàn ông đó nhưng vì chưa có thân phận và sợ bị vợ tên Chính Kiên đó phát hiện nên cô ta đã nói với Thiệu Huy rằng mình đang mang thai con của cậu ấy với hi vọng được bước chân vào nhà họ Chu.”
Mạc Ninh lại nói tiếp.
– “Không đúng! Anh đang vu khống cho tôi. Đứa bé là con của tôi và Thiệu Huy, chính Tư Duệ đã hại chết nó.”
Nhã Hân nhanh chóng phủ nhận sự việc.
– “À, nói tới chuyện cô sảy thai sao? Chính là cô đã nghe được cuộc nói chuyện giữa tôi và Thiệu Huy, cô vì sợ sự thật bại lộ nên đã âm mưu tự bỏ thuốc phá thai vào chính đồ ăn của mình để vu oan cho Tư Duệ. Nói cách khác, chính cô đã tự hại chết đứa con của mình.”
Mạc Ninh lại nói.
– “Anh đang cố bịa đặt cho tôi. Dì à, Thiệu Huy à, em làm sao có thể hại chết con của mình chứ? Anh ta đang nói dối.”
– “Tất nhiên là tôi cũng có thứ này muốn cho cô xem. Tôi đã tìm được một số ảnh thân mật của cô và tên Chính Kiên đó. Hơn nữa tôi đã cao tay xử đẹp hắn ta, khiến hắn khai hết mọi chuyện ra rồi.”
Mạc Ninh vừa nói vừa lấy từ trong túi hồ sơ ra một sấp ảnh và một chiếc máy ghi âm mở lên cho mọi người cùng nghe. Tất cả mọi người đều không tin nổi những việc động trời mà cô ta đã làm.
– “Dì! Mọi chuyện không phải như vậy. Xin dì hãy tin con.”
Nhã Hân khóc nức nở van xin sự tin tưởng từ mẹ anh.
*chát
Mẹ anh nghe xong đoạn băng ghi âm thì rất sốc, liền tát cho cô ta một cái thật đau.
– “Thật uổng công tôi bênh vực, đối xử tốt với cô bấy lâu nay. Cô đúng không phải là người mà. Nếu là người thì đâu thể hi sinh con mình vì tiền tài kia chứ.”
– “Thiệu Huy! Xin anh hãy tin em…”
Cô ta lại quay ra van xin anh. Thế nhưng anh lại ôm chặt Tư Duệ rồi nói:
– “Chưa hết. Vào cái hôm cô đột nhập vào phòng tôi và Tư Duệ tráo đổi thuốc của Tư Duệ tôi cũng đều biết cả rồi. Thật may là tôi có lắp camera ẩn trong phòng và phát hiện ra kịp thời, nếu không có lẽ đứa con của tôi và cô ấy đã không còn nữa rồi. Chuyện này tôi không nói cho Tư Duệ biết để tránh làm kinh động đến cô ấy nhưng cũng đồng thời để cô đinh ninh nghĩ rằng Tư Duệ đang uống loại thuốc độc giết chết thai nhi từng ngày đó.”Mọi chuyện đã sáng như ban ngày rồi mà cô còn muốn tôi tin cô sao? Cô nằm mơ đi. Từ giờ đừng làm phiền tôi nữa.”
Tư Duệ nghe anh nói như vậy thì chấn động không nhỏ. May là nhờ có anh phát hiện chứ không thì cô đang ngày đêm uống loại thuốc độc nguy hiểm mà cô cũng không biết.