Sau khi cãi nhau với cô thì anh liền bỏ ra ngoài hành lang hút thuốc. Tại sao cô vợ bé nhỏ của anh lại cố chấp và ngốc nghếch vậy chứ. Ai đời lại muốn người có ý định chiếm đoạt chồng mình về nhà sống chung. Vậy thì có khác gì là nuôi ong tay áo đâu.
*ring ring
Đang mải suy nghĩ thì chuông điện thoại của anh reo lên.
– “Đã điều tra ra chưa?”_________Anh trầm mặc hỏi.
– “Thưa chủ tịch, buổi trưa hôm nay phu nhân có gặp mẹ ngài và cô Lý Nhã Hân ạ. Không biết họ nói với nhau chuyện gì nhưng sau đó có người thấy mẹ ngài tát vào mặt phu nhân. May là lúc đó có một người đàn ông ra bênh vực cho phu nhân nên hai người họ đã bỏ đi.”
Chu Thiệu Huy vừa nghe trợ lý của mình nói được mấy câu thì cơn thịnh nộ trong lòng anh liền dâng trào, bàn tay cuộn chặt thành nắm đấm. Hai người họ dám đánh Tư Duệ sao? Phải chăng nguyên nhân là do hai người họ đàn áp khiến cô mới nảy sinh ý định ngốc nghếch kia. Mặc dù lúc cô nói những lời kia, anh rất giận cô nhưng bây giờ nghe được những sự thật này, tim anh đau đớn vô cùng. Anh xót xa khi cô vì anh mà phải chịu nhiều ấm ức. Cô càng như vậy thì anh lại càng yêu thương và muốn bảo vệ cho cô suốt cả cuộc đời này. Nghĩ vậy, anh lập tức dập tắt điếu thuốc rồi chạy một mạch vào trong phòng. Anh thấy cô vẫn còn chưa ngủ mà đang ngồi trên giường, hai chân chạm xuống đất, mặt cúi gằm xuống.
– “Thiệu Huy….”_________Cô ngước mắt lên nhìn anh rồi khẽ gọi.
– “Tư Duệ, anh xin lỗi vì vừa nãy anh đã lớn tiếng với em.”
Anh xin lỗi cô rồi ôm cô vào trong lòng. Lúc này cô mới tủi thân, khoé mắt rưng rưng. Rồi anh lại nói tiếp:
– “Anh biết cả mọi chuyện rồi. Anh biết tại sao em lại làm thế rồi. Từ giờ anh sẽ nghe theo lời em, miễn sao em cảm thấy thoải mái là được rồi.”
– “Chồng à, em cảm ơn anh đã hiểu cho em….huhu…”
Cô ôm chặt lấy anh rồi bật khóc trong lòng anh.
________________
Sáng hôm sau, Nhã Hân đang ngủ thì nhận được cuộc điện thoại của mẹ anh.
– “Alo dì à?”__________Nhã Hân vừa nhìn thấy trên màn hình điện thoại hiện lên tên “Dì” thì ả lập tức ngồi bật dậy, chỉnh lại giọng rồi đáp.
– “Nhã Hân à, dì báo cho con một tin vui đây.”
– “Baby à, ai đó?”__________Một người đàn ông đang nằm ôm cô ta ngủ ngon thì bị tiếng chuông điện thoại làm cho tỉnh giấc, giọng còn ngái ngủ hỏi.
Nhã Hân hoảng hốt, vội lấy tay bịt miệng người đàn ông đó lại.
– “Nhã Hân à, tiếng gì thế?”
Mẹ anh ở đầu dây bên kia nghe được tiếng gì đó là lạ, bèn hỏi.
Nhã Hân chột dạ, khuôn mặt biểu hiện sự lúng túng rồi sau đó ả bình tĩnh lại, đáp:
– “Dạ không có tiếng gì đâu dì. Tại con đang xem tivi…”
– “Thì ra là vậy.”
– “Mà lúc nãy dì bảo có tin vui gì muốn nói với con vậy ạ?”
Nhã Hân tìm cách để làm mất đi sự chú ý.
– “À, Thiệu Huy nó đồng ý đón con tới Dạ Nguyệt Viên rồi. Sáng nay Châu quản gia mới gọi điện cho ta đó.”
Mẹ anh nghe vậy thì không hỏi tới nữa.
Nhã Hân nghe vậy thì vui như mở cờ trong bụng nhưng ả vẫn cố kìm nén cảm xúc của bản thân.
– “Có thật không dì? Vậy là Thiệu Huy anh ấy chịu chấp nhận đứa bé trong bụng con rồi? Dì ơi, con cảm ơn dì, nhờ dì mà con mới được anh ấy chấp nhận…”
– “Con sắp xếp đồ đạc đi. Lát dì qua đón con tới đó.”
– “Vâng, con chào dì.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi với mẹ anh, ả mới bỏ tay ra rồi nói với người đàn ông kia:
– “Tại anh mà suýt chút nữa mọi chuyện bị bại lộ rồi đấy.”
– “Lại là bà già đó sao?”
– “Em nói này, từ hôm nay em sẽ được chuyển đến ở với Chu Thiệu Huy, vậy nên anh hạn chế gặp em thôi.”
Ả vừa nói vừa nhặt quần áo rơi trên giường rồi bỏ đi. Thấy vậy, người đàn ông kia liền kéo ả lại, hỏi:
– “Vậy là em vẫn quyết định tới ở với thằng đó sao? Còn anh thì sao? Em là của anh mà? ”
– “Em đã quyết định rồi. Anh đừng ngăn cản em.”
– “Vậy còn con của chúng ta thì sao? Em định để con anh nhận thằng khác làm ba à?”
– “Anh im ngay. Đứa bé là con anh thì đã sao? Anh mà để lộ ta thì sau này em sẽ không gặp anh nữa đâu.”
Nhã Hân trừng mắt quát.