Cơm nước xong, Hứa Gia Mộc đi rửa bát, lúc anh từ trong phòng bếp đi ra, vừa vặn thấy Tống Tương Tư trải đệm chăn ở trên ghế sa lon.
Tống Tương Tư nghe thấy tiếng bước chân, nghiêng đầu, liếc mắt nhìn anh một cái, sau đó tùy ý ném gối đầu lên trên ghế sa lon, đứng lên đi về phía phòng ngủ mà từ nhỏ đến lớn bản thân ở, đẩy cửa ra, nói với Hứa Gia Mộc: “Anh ngủ ở phòng này đi, khăn trải giường với vỏ chăn em vừa mới đổi mới rồi.”
Hứa Gia Mộc đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, đầu tiên là nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ mà Tống Tương Tư vừa mở, nhìn thoáng qua bên trong, sau đó lại nhìn nhìn đệm chăn được trải trên ghế sa lon, nháy mắt hiểu được ý tứ của Tống Tương Tư, không hề nghĩ ngợi trực tiếp mở miệng nói: “Anh ngủ sô pha.”
“Hôm nay anh lái xe cả ngày, khẳng định mệt chết đi……”
Tống Tương Tư vừa tranh cãi được một câu, liền nhìn thấy Hứa Gia Mộc sải bước tiêu sái đến trước ghế sa lon nằm xuống.
Tống Tương Tư nhìn chằm chằm Hứa Gia Mộc trầm mặc một hồi, lại mở miệng nói: “Cám ơn.”
Hứa Gia Mộc gật gật đầu: “Không cần khách sáo.”
Tống Tương Tư đứng ở cửa phòng ngủ một lúc lâu, để lại một câu “Ngủ ngon”, rồi vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ lại.
–
Hôm sau lúc Tống Tương Tư và ba Tống tỉnh lại, Hứa Gia Mộc đã làm tốt bữa sáng.
Không biết có phải do tối hôm qua ba Tống nghỉ ngơi tốt hay không, một ngày này trạng thái tinh thần của ông đặc biệt tốt, ăn xong điểm tâm, liền đề nghị đi nghĩa địa xem mẹ Tống.
Trước khi lên đường, ba Tống còn cố ý nói Tống Tương Tư tìm một bộ quần áo kiểu áo Tôn Trung Sơn mà nhiều năm trước mẹ Tống tự tay may cho ông mặc vào.
Mộ của mẹ Tống chôn ở trên đồng ruộng của Tống gia để lại, xe chỉ có thể chạy đến ven đường, kế tiếp phải đi bộ.
Tuy rằng ba Tống rất có tinh thần, nhưng mà lại không được vài bước đường, cuối cùng vẫn là Hứa Gia Mộc cõng ông lên.
Mùa hạ phía nam, nóng hơn rất nhiều so với Bắc Kinh, lúc này đúng giữa chưa, người phơi nắng lâu nóng rát, Hứa Gia Mộc cõng ba Tống chỉ mới đi được hai trăm thước, quần áo trên người của anh đều đã ướt đẫm, những nọn tóc cắt xen lung tung, đều bị mồ hôi tẩm ướt.
Tống Tương Tư đi bên cạnh, nhìn thấy hình ảnh như vậy, dùng sức nắm chặt dù trong tay cố gắng che bớt nắng.
–
Sauk hi ba Tống bệnh nặng, ruộng đất của Tống gia vẫn để hoang , cỏ dại hồi sinh, dường như bao phủ toàn bộ mộ mẹ Tống.