Cũng là khách sạn Bốn Mùa, cũng là phòng này.
Chẳng qua cũng là trang hoàng không giống như vậy.
Ngày đó cùng giống như hôm nay, anh ở phía trước, cô ở phía sau, anh mang theo cô vào quán rượu.
Anh cũng là giống như bây giờ ngồi ở trên ghế sa lon, xem ti vi, mà cô đứng ở cửa khách sạn, co quắp bất an.
Tuy rằng trước anh lấy tay giải quyết, cũng nói yêu đương với vài cô gái, nhưng mà, đêm đó cũng là lần đầu tiên anh chung sống một phòng với một cô gái, thoạt nhìn anh thực bình tĩnh, nhưng mà chỉ có trời biết, đáy long anh, có bao nhiêu khẩn trương so với cô.
Một lần kia, anh và cô cũng là tám giờ đến khách sạn, nhưng mà mãi cho đến mười hai giờ đêm, anh mới nói ngủ đi.
Ngày đó, đó câu đầu tiên anh mở miệng nói với cô, cô nhìn cũng không dám liếc mắt anh một cái, chỉ gật gật đầu, đứng ở cửa, vẫn không có động.
Sau đó anh đi tắm rửa , tẩy xong, liền lên giường, sau đó kêu cô đi tắm rửa, cô tẩy so với anh chậm rất nhiều, lúc từ trong phòng tắm đi ra, quần áo trên người mặc rất chỉnh tề, cô dường như là bước từng bước nhỏ đến bên giường, anh không biết là do không kiên nhẫn , hay là do lúc ấy đáy lòng sốt ruột, nói ngắn lại anh đột nhiên đứng dậy, đẩy cô lên trên giường, thân thể cô run run lợi hại, lông mi vẫn run run, xem cũng không dám liếc anh một cái.
Lúc ấy anh cái gì cũng không có làm, liền ôm cô ngủ như vậy, mãi cho đến buổi sang hôm sau, lúc anh mở to mắt, cô chẩm anh ca, bạc, ngủ thật sự trầm, ánh mặt trời từ cửa sổ sát chiếu vào, dừng ở trên mặt của cô, cùng với làn da trắng nõn non nớt của cô, anh nhìn lung linh ánh mắt, sau đó liền kìm lòng không đậu hôn lên môi của cô.
Cô từ trong mộng bừng tỉnh, khiếp đảm nâng tay lên muốn đẩy anh ra, nhưng là vừa huých phải bờ vai của anh, cô lại thu lực đạo.
Anh cởi từng cái từng cái quần áo trên người cô, anh nhớ rõ ngày đó, động tác của bản thân rất cứng ngắc, không kỹ xảo, lại là lần đầu tiên, ép buộc đã lâu, cũng không thành công, cuối cùng anh cũng cởi ra được hết quần áo trên người, cảm thấy bản thân thật sự là dọa người rất lớn, liền cứ ở trên giường ma ma chít chít đến gần bốn giờ như vậy, cô rốt cục thành người phụ nữ của anh.
Hứa Gia Mộc nuốt một ngụm nước miếng, dứt bỏ những hình ảnh đang nhớ lại trong đầu, không nhìn Tống Tương Tư đang đứng phía sau, chỉ là mở miệng ôn hoà hỏi một câu: “Ăn cơm chiều chưa?”
Cách một đoạn thời gian rất dài, âm thanh của Tống Tương Tư mới truyền đến: “Uh, ăn.”
Hứa Gia Mộc không nói nữa, tầm mắt nhìn chằm chằm tivi lại trở nên có chút mờ mịt.