Giọng nói của anh nghe qua có vẻ không có cảm xúc gì quá lớn, nhưng ngữ điệu lại không lạnh lẽo như bình thường: “Tỉnh ngủ rồi à?”
Kiều An Hảo nuốt một ngụm cháo: “Ừhm” một tiếng, sau đó hỏi: “Làm sao thế?”
“Không có gì. Chỉ muốn hỏi em đã dậy chưa?” Lục Cẩn Niên dừng lại, còn nói: “Chờ một lúc nữa phải đến sân golf Tây Giao, có hẹn với Trương tổng và Triệu tổng.”
Đây là lịch trình công việc của anh, sao đột nhiên lại nói cho cô biết?
Dưới đáy lòng cô lại âm thầm châm chọc, nhưng lúc ngẩng đầu nhìn thấy ánh mặt trời chói lọi ngoài cửa sổ, miệng lại nói: “Nắng như vậy, còn đi phơi nắng sao?”
“Sân golf trong nhà.”
“A…” Kiều An Hảo lên tiếng, cắn một miếng bánh bao, cô nghe bên kia điện thoại truyền đến tiếng đập cửa, sau đó là âm thanh của anh: “Mời vào”, sau đó anh nói một câu với cô: “Tôi có việc rồi.”
“Ừm, được, tạm biệt.”
Kiều An Hảo cúp điện thoại, cằm lấy bánh bao, ăn không thấy ngon gì cả.
Sau khi lăn lộn trên giường với một người bạn khác phái, phân ra ba loại tình hướng, hoặc là chuyện gì cũng chưa có xảy ra, tiếp tục làm bạn, hoặc là trước tiền làm người yêu, sau cùng là cả đời sẽ không qua lại với nhau.
Nhưng là cực kỳ rõ ràng, Lục Cẩn Niên không hề muốn cả đời không qua lại với cô, như thế thì chỉ có thể là tiếp tục làm bạn hoặc là chuyển sang làm người yêu.
Nhưng rốt cuộc vẫn là làm bạn hay là làm người yêu? Tuy chỉ có hai chữ thôi nhưng hiện thực lại cách xa nhau một trời một vực.
Kiều An Hảo dùng lực cắn một miếng bánh bao, nghĩ đến tối hôm qua anh hỏi cô một câu: “Kiều Kiều, có thể tiếp tục không?”
Rõ ràng là muốn hỏi thăm ý tứ của cô… còn có anh đưa tiền cho cô, còn gọi điện báo lịch trình cho cô biết…
Chẳng lẽ Lục Cẩn Niên thật sự muốn cùng cô phát triển tiếp?
Đáy lòng cô vui mừng vô cùng, sau đó lại có chút ưu thương, nhưng là Lục Cẩn Niên vẫn có một cô gái trong lòng suốt 13 năm,… Hiện tại anh đối với cô có chút cảm tình, nhỡ đâu có một ngày nào đó, lại không muốn tiếp tục nữa thì làm sao đây?