Trong phòng ngủ không bật đèn, Kiều An Hảo đẩy cửa phòng ngủ ra, theo bản năng sờ soạng công tắc đèn, còn chưa bật, thì phát hiện trong phòng ngủ có ánh sáng, cau mi lại, bước chân, đi vào, sau đó liền sững sờ đứng tại chỗ.
Chân của cô hạ xuống, là hai ngọn nến song song, độ rộng ở giữa hai ngọn nến ước chừng khoảng một thước, như là một cái đường nhỏ, uốn lượn qua giường và sô pha, đi qua ban công, bên trong có ánh sáng tỏa ra lớn hơn.
Đi theo ánh sáng của ngọn nến, Kiều An Hảo vào phòng ngủ nhìn tứ phía trên vách tường, dính đầy cánh hoa hồng nhạt cùng với bong bóng, vách tường đối diện với TV, chỉ dùng để xếp bong bóng thành bốn chữ “Sinh nhật vui vẻ.”
Cảnh tượng này rất quen thuộc, Kiều An Hảo đứng tại chỗ rất lâu, mới bước tiếp, dọc theo con đường nhỏ mà những ngọn nến tạo nên, đi về phía ban công, cô vừa mới vòng qua sô pha, liền nhìn thấy toàn bộ trên ban công, bày đầy những ngọn nến nhen nhóm, ánh lửa màu da cam không ngừng mà tỏa sáng, không gian ở giữa không hề có những ngọn nến, nên đặc biệt chói mắt, hiện nên roc ràng sáu chữ: Kiều Kiều, Sinh nhật vui vẻ.
Những thứ này rõ ràng ở ngày sinh nhật của Lục Cẩn Niên, cô chuẩn bị để muốn cho anh một bất ngờ.
Lúc Kiều An Hảo còn đang đắm chìm trong bất ngờ của bản thân, căn bản không hiểu đến tột bây giờ đang xảy ra chuyện gì thì có một thân thể đi đến phía sau cô, tiếng bước chân quen thuộc truyền tới.
Kiều An Hảo theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy Lục Cẩn Niên trên người còn mặc bộ lễ phục tham gia phát hành vào buổi chiều, hai tay bê một chiếc bánh sinh nhật với những ngọn nến đang cháy, thong dong tao nhã bước chân, dọc theo con đường nhỏ của những ngọn nến, đi về phía cô.
Ánh sáng của ngọn nến, chiếu nên mặt anh, nhiễm lên một tầng màu vàng, càng khiến cho dung mạo của anh thêm anh tuấn bức người, ảnh ngược ánh sáng của ngọn nến trong mắt anh, càng thêm sáng ngời.
Kiều An Hảo nhìn Lục Cẩn Niên từng bươc từng bước đến bên cạnh mình, trong lòng chợt hoảng hốt, nghĩ bản thân ảo giác.