Cho dù khi đó anh vẫn tỏ ra xa cách với cô, chưa bao giờ nói nhiều nhưng cũng không cay nghiệt như bây giờ.
Lục Cẩn Niên tắm rất nhanh, anh chỉ tùy ý choàng một chiếc khăn tắm quanh hông, sau đó cầm khăn lau tóc, sau đó từ phòng tắm đi ra, lại thấy Kiều An Hảo vẫn đang đứng nguyên tại chỗ, nhịn không được nhíu mày, bước tới bên người cô: “Không phải tôi bảo cô về chỗ cô cần chờ sao? Hay cô muốn làm luôn ở đây?”
Vừa nói, anh vừa nắm lấy cổ tay cô, hung hăng đẩy cô xuống ghế salon, sau đó đè lên người cô.
“Cô đã muốn thế, tôi sẽ thành toàn cho cô, dù sao cũng chỉ là thỏa mãn nhu cầu mà thôi.”
Thân thể Kiều An Hảo hơi run rẩy một chút, cô vô thức rũ mi xuống để che lấp đau thương trong mắt.
Lục Cẩn Niên cúi đầu, anh đang muốn hôn Kiều An Hảo lại bất chợt nghĩ tới điều gì, liền vươn tay nắm lấy cằm của cô, bắt cô phải ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của anh, sau đó lạnh nhạt mở miệng: “Kiều An Hảo, cô đang muốn học Triệu Phi Yến và Triệu Hợp Đức, hai chị em cùng chung một chồng.
Kiều An Hảo bị anh nói như vậy, vẫn còn chút mơ màng, cô không hiểu rốt cuộc anh đang muốn nói điều gì. Anh lại tiếp tục nói, câu từ đầy trào phúng: “Kiều An Hảo, cô lên giường với tôi, thành người của tôi, vậy mà còn khen chị cô trước mặt tôi, không thấy ghê tởm hay sao?”
Từ lúc kết hôn đến bây giờ, Lục Cẩn Niên ăn nói khó nghe với cô không ít lần, cô tưởng mình đã chết lặng rồi, nhưng mỗi lần nghe lại, đáy lòng vẫn không nhịn được đau đớn, bởi vì để ý, bởi vì yêu, cho nên mãi luôn để ý.
Sắc mặt Kiều An Hảo hoàn toàn tái nhợt, cô khen chị gái cô ở trước mặt anh, như thế nào lại là ghê tởm?