Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 684: Liều chết quyết đấu


“Chát!” Ma tôn gần như không chống nổi, bị ngón tay quỷ dị đó búng đi, thân thể như đạn pháo xuyên qua một lục đảo cách mấy nghìn thước mới dừng lại.

“Ha ha ha! Kim thần tôn bất tất phí tâm. Họ tuyệt đối không nghe các hạ đâu… Ta mới là chủ nhân của họ!” Giọng nói ngông cuồng, hàm chứa nét đáng sợ chấn động linh hồn đột ngột vang khắp hư không.

Yêu tộc, Vu võ tộc và nhân mã phe Diệp Phong đều kinh hoảng thất thố nhìn quanh, không tìm được nguồn gốc thanh âm. Nguồn truyện: Truyện FULL

“Ngươi?! Hỏa Lệ!” Ma tôn đã quay lại, mũi rỉ máu, mắt ánh lên hận ý khắc cốt, năng lượng khí tức quanh mình đều chuyển hóa thành oán nộ, khiến những người đứng gần đều lạnh mình.

“Ha ha! Hơn vạn năm rồi nhỉ? Không ngờ Kim thần tôn còn nhớ được bản nhân…” Nơi xuất hiện ngón tay lại có thêm một bàn chân, thân ảnh mơ hồ hiện ra trước mắt chúng nhân.

Đỉnh đầu người này rực lên ngũ sắc thần quang, mặt mũi trẻ trung, gần như ngang tuổi Diệp Phong. Khác với Diệp Phong dùng hỗn nguyên chi lực bao lấy tu vi khí tức, người này không có mảy may năng lượng phản ứng, như một phàm nhân bình thường.

Nhưng người đó đứng ở đâu cũng có hùng uy bễ nghễ thiên hạ, địa giai tu vi thậm chí không dám nhìn thẳng, khí thế vô hình trong tích tắc lan khắp toàn trường, ai nấy đứng im. Thánh điện nhân mã đều cung cung kính kính cúi đầu, tỏ vẻ cực kỳ khiêm cung.

“Cung chúc thần tôn đại nhân xuất quan!” Bọn Kiếm Vô Phong dị khẩu đồng thanh.

“Sau cùng ngươi cũng có thể rời thần sơn!” Ma tôn dấy lên hận ý ngút trời, thân thể hơi run không rõ vì sợ hay kích động. Lão cảm giác mình động một ngón tay cũng khó.

“Không sai! Ta đã đạt cảnh giới đó! Cảm giác ấy đích xác không gì so được! Kim thần tôn, nhất định không thể hiểu cảm thụ kỳ diệu đó, ta thật muốn cho ngươi và mấy vị huynh đệ biết đó là hưởng thụ mỹ diệu cỡ nào…” Mắt Hỏa Lệ ánh lên hưng phấn, như trẻ con được thưởng, không nén được kích động.

“Ngươi còn dám nhắc đến tam vị đệ huynh Mộc, Thủy, Thổ! Nếu không vì tham niệm của ngươi, bọn ta sao lại sa vào cảnh này!” Ma tôn phẫn hận run lên, trong lòng bớt đi mấy phần sợ hãi.

“Ha ha! Nhưng ta thành công!” Hỏa Lệ thản nhiên: “Lúc xưa ta không làm thế thì dù tu luyện mười vạn năm nữa cũng không thể chạm tới cảnh giới chúng ta tưởng tượng! Ngươi biết chứ? Tích tắc lĩnh cảnh giới đó, ta mới phát hiện mình chỉ là con ếch ngồi đáy giếng! Thánh giai? Ha ha, không bằng rắm chó!”

“Một thành công vĩ đại tất nhiên cần hi sinh! Không cần tiếc… Kim thần tôn, ngươi chưa chết thì tìm lấy một thân thể mới, ta cho phép ngươi lại gia nhập Thánh điện!” Hỏa Lệ nhìn Ma tôn bằng ánh mắt thương hại: “Bất quá, ngươi không còn tư cách cùng ta – – Ngũ hành thần tôn chân chính, đứng cùng một cấp. Ngươi hay là người hầu tối trung thành của ta!”

“Si tâm vọng tưởng!” Ma tôn giận run người.

“Ngươi tưởng mình có con bài chống lại ta?” Hỏa Lệ không giận mà cười nhạo: “Đừng nói mưu kế của ngươi không đắc sính, dù bọn Kiếm Vô Phong nhớ ân tình sư đồ, đứng về phía ngươi thì dù cộng thêm lực lượng cả Thánh điện, bản thần tôn cũng thấy không đáng một xu!”

“Ngươi tưởng… với việc thể hiện thân phận Kim thần tôn khi xưa, Kim điện sẽ nghe lệnh của ngươi?”

Hỏa Lệ đảo mục quang sang phía Diệp Phong và Yêu vương, trào lộng: “Các ngươi tưởng với thủ đoạn khống chế Duệ trưởng lão thì y cam tâm thành nội gian, báo cáo nhất cử nhất động của Thánh điện để tiện hành sự?”

Lão nhìn quanh, tỏ vẻ khinh miệt: “Các ngươi tưởng tập hợp lực lượng thì có tư cách khiêu chiến bản thần tôn hả!”

“Đáng tiếc… Nếu bản thần tôn chưa đạt tới mức đó, có lẽ các ngươi còn cơ hội, thậm chí cơ hội lớn!” Hỏa Lệ cười nhạt: “Hiện tại, trong mắt bản thần tôn, các ngươi chỉ là sâu kiến giãy chết! Có lẽ có mấy con kiến mạnh hơn nhưng vẫn là kiến…”

Thánh tôn, Diệp Phong, Yêu vương đều biến sắc cực kỳ khó coi. Tu vi thực lực đạt đmức như họ sao lại không cảm nhận được Hỏa Lệ không hề khoác lác, dù tất cả liên thủ cũng vị tất có tư cách đấu với lão một chiêu!

Đây là cảnh giới gì!

“Bất quá bản tôn đã tấn thăng thần giai, không còn hứng thú giết bọn sâu kiến các ngươi.” Hỏa Lệ đổi giọng, ánh mắt tỏ vẻ kẻ cả.

“Ngươi, ngươi, cả ngươi nữa…” Hỏa Lệ nhìn Diệp Phong, Yêu vương, Thánh tôn, Tiểu Hôi và Hạ Kỳ Lạp, khẽ nói: “Đều có tư cách như y, là người hầu cho thần!”

“Yêu tộc và Vu võ tộc, vĩnh viễn thành nô lệ của Thánh điện! Nếu có kẻ xuất loại bạt tụy thì được ban thân phận Thánh điện.” Hỏa Lệ cười điên cuồng: “Các ngươi vĩnh viễn phục thị duy nhất một người là thần linh vĩnh hằng!”

Bọn Diệp Phong nhìn nhau trầm mặc.

Sự tình phát triển đến mức này, không ai ngờ được. Hỏa Lệ đã đạt tới cảnh giới đó trước khi họ phát động phản kích, bao nhiêu công lao của chúng nhân đều thành lãng phí. Dù tính toán cẩn mật đến đâu, dù bố trí hoàn mỹ đến đâu thì trước thực lực tuyệt đối đều là hổ giấy.

Hiện tại dù phát động mọi lực lượng quyết chiến với Thánh điện, e rằng cũng không đầy một phần thắng lợi, chỉ là lấy trứng chọi đá.

“Thế nào? Cần cân nhắc hả?” Hỏa Lệ cười ha hả: “Các ngươi chỉ có hai con đường, một là thần phục bản thần tôn, vĩnh viễn thần phục bản thần tôn. Còn lại là hủy diệt… Không có con đường thứ ba! Hiểu chưa!”

Diệp Phong hít sâu một hơi, nhãn thần dần ngưng tụ, hồi lâu mới nói: “Việc hôm nay đúng là ngoài dự liệu. Thần tôn đại nhân tuy có ý đó nhưng có thể cho bọn tại hạ thời gian thương lượng chăng?”

“Diệp Phong! Ngươi…” Ma tôn nộ hỏa công tâm.

“Tin rằng đường đường thần tôn đại nhân không đến nỗi không có phong độ chứ? Hoặc là thần tôn đại nhân lo lắng bọn tại hạ có đồ mưu gì chăng?” Diệp Phong mặc kệ Ma tôn, nở nụ cười miễn cưỡng.

“Ha ha ha! Bản thần tôn sợ các ngươi?” Hỏa Lệ cười rung rinh, nói ngay: “Bất quá là một đàn sâu kiến, bản thần tôn sợ cái gì? Các ngươi giở trò gì cũng là tự tìm cái chết!”

Hỏa Lệ phất tay quay đi: “Bản thần tôn cho các ngươi thời gian vùng vẫy! Hi vọng các ngươi đừng si tâm vọng tưởng.”

“Đa tạ thần tôn đại nhân.” Diệp Phong có vẻ khiêm ti, quay sang bảo Ma tôn: “Lão ma, qua đây!”

Mắt Ma tôn ánh lên nghi hoặc, Diệp Phong phải đưa mắt thì mới không cam lòng lướt tới.

“Chát!” Diệp Phong phát ra một đạo hỗn nguyên chướng ngại để cách âm. Yêu vương tăng thêm một tầng Bát quái trận bao lấy Diệp Phong, Yêu vương, Thánh tôn, Ma tôn, Tiểu Hôi và Hạ Kỳ Lạp cùng mấy chủ sự của Vu võ tộc.

Thánh tôn cắn răng, tăng thêm một tầng chướng ngại nữa. Sau rốt Ma tôn cũng làm tương tự.

Tuy cảnh giới của Hỏa Lệ đã vượt phạm trù thánh giai nhưng lớp năng lượng do bốn người liên thủ bố trí cũng không phải tờ giấy. Hỏa Lệ có lẽ phá được nhưng bảo nghe lén mà cả bốn không biết gì là hoang đường.

“Diệp Phong! Ngươi có ý gì?” Ma tôn cuống lên: “Lẽ nào ngươi định thần phục tên vương bát đản khốn kiếp đó!”

“Ha ha!” Diệp Phong cười nhạt: “Sao lại không? Chúng ta không có hi vọng thắng!”

“Chúng ta thật sự ở đây thương lượng có nên thần phục Thánh điện?” Thánh tôn nhìn Diệp Phong như nhìn quái vật.

“Phong nhi, thời gian khẩn bách, nói thẳng đi!” Yêu vương hiểu Diệp Phong nhất, nghiêm túc nói: “Con kéo dài thời gian, có cách gì không?”

“Xem ra không ai thích làm nô lệ cho tên Hỏa Lệ ngông nghênh này, chỉ còn cách liều thôi!” Tuy đang lúc nguy cơ tồn vong nhưng Diệp Phong vẩn mỉm cười.

“Chúng ta còn thương lượng gì nữa, xông ra liều với tên khốn đó thôi!” Ma tôn không nhịn được.

“Tuy nhiên liều nhưng không thể phí mạng.” Diệp Phong sầm mặt: “Thực lực hiện giờ của chúng ta mà ra chỉ chết uổng!”

“Ngươi bảo nên làm sao?”

“Dốc hết khả năng để tăng cường thực lực cho phe chúng ta.” Diệp Phong nói: “Chúng ta tuy đông nhưng đủ tư cách đấu với Hỏa Lệ chỉ có mấy chúng ta!”

“Thật ra tăng cường thực lực bằng cách nào?” Ma tôn hỏi: “Đừng vòng vo nữa!”

Diệp Phong nhìn Ma tôn, nói từng chữ: “Mỗ có thể hoàn toàn tín nhiệm các hạ?”

Ma tôn ngẩn ra rồi nghiêm túc: “Nếu Diệp Phong các hạ có cách kích bại Hỏa Lệ, bản tôn dám thề nghĩa bất dung từ!”

“Được!” Diệp Phong không ngần ngừ: “Khi xưa năm thần tôn tham ngộ cảnh giới chí cao là gì, mỗ không biết. Nhưng hiện tại trong linh hồn thức hải của mỗ có chí cao chi cảnh, nhưng vì tu vi hạn chế, linh hồn hữu hạn, không thể nhìn được bản chất, thu hoạch không nhiều…”

Trong mắt Ma tôn ánh lên thần quang kích động: “Ý các hạ là?”

“Tại trường chỉ có Yêu tộc Thánh tôn và các hạ từng là Ngũ hành thần tôn có linh hồn tu vi tối cao.” Diệp Phong từ từ nói: “Nếu nếu mỗ đồng ý cùng hưởng linh hồn thức hải, để các vị tạm thời thấy bản nguyên chí cao chi cảnh…”

“Tin rằng dù không thể khiến các vị đột phá đến cảnh giới chí cao nhưng ít nhất cũng bù lại được tổn lại năm xưa của linh hồn, khôi phục thậm chí vượt cảnh giới cũ, thực lực đại tăng!”

“Biện pháp này được!” Thánh tôn gật đầu.

“Vậy thì làm nhanh lên!” Ma tôn giục giã.

Tuy họ không quá tin tằng linh hồn thức hải của Diệp Phong chứa chí bản nguyên lĩnh ngộ về cao chi cảnh nhưng gã nói thế tất có linh hồn tham ngộ bất phàm. Nếu xem qua thì với họ chỉ có lợi mà thôi i! Tình thế khẩn bách, thêm chút thực lực nào cũng quý.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.