Tam phương nhân mã dàn ra, Vu võ tộc do bọn Mộc Chân đứng đầu, Yêu tộc do Lôi Dực và một thiên giai yêu thú chỉ đạo. Phe cuối cùng dĩ nhiên Diệp Phong làm chủ.
“Diệp Phong huynh đệ từ đâu về? Còn đưa theo một đội nhân mã thực lực không tệ?” Đàm phán, thực lực mới là con bài chân chính. Một mình Diệp Phong có lẽ đã không được hai phe trọng thị đến thế.
Nhưng hiện tại Diệp Phong có lực lượng thánh giai như thế trong tay, tu vi của gã bất phàm, coi như đã thị uy nho nhỏ với hai phe kia.
Ít nhất phía Yêu tộc không dám mảy may khinh miệt!
“Ha ha! Tại hạ từ Võ Nguyên đại lục quay lại, đây đều là bằng hữu tại đại lục.” Diệp Phong thản nhiên đáp.
“Được lắm! Được lắm!” Lôi Dực sau rốt cũng lên tiếng, nói thẳng luôn: “Chắc Diệp Phong huynh đệ hẹn bọn mỗ đến đây vì việc liên thủ đối kháng Thánh điện.”
“Không sai!” Diệp Phong mỉm cười gật đầu.
“Thánh điện là đại địch chung, giờ ba bên chúng ta liên minh, cùng diệt trừ Thánh điện là đương nhiên! Có Diệp Phong huynh đệ gia nhập, thực lực chúng ta càng như hổ thêm cánh, thêm phần chắc chắn đánh bại Thánh điện!” Mộc Chân cười cười.
“Nhưng ba thế lực liên thủ, phải cử ra một người đứng đầu…” Yêu tộc xưa nay không vòng vo, Lôi Dực vận khí thế, lớn tiếng: “Chính là rồng không thể không đầu, chúng ta cần một minh chủ, để tương lai chiến đấu thì cũng không mạnh ai nấy đánh, ảnh hưởng đến đại kế lật đổ Thánh điện?”
Các thiên vu của Vu võ tộc tỏ vẻ không vui. Yêu tộc có Thánh tôn đại nhân tọa trấn, một khi luyện hóa thân thể hoàn tất, tất nhiên là cường giả mạnh nhất ba phe. Lôi Dực đề nghị cử ra minh chủ, chẳng phải bảo Thánh tôn thống lĩnh nhân mã ba bên là gì? Vu võ tộc tuy vẫn bị Thánh điện áp chế, nhưng mấy vạn năm nay vẫn là địch nhân Thánh điện e dè nhất, giờ giao quyền chủ động cho Yêu tộc, họ đời nào tâm cam tình nguyện?
“Không thể nói thế, ba bên chúng ta có cách tu luyện riêng. Cử ra minh chủ tuy đúng là nhất hô bách ứng, nhưng không hoàn toàn hiểu được tình huống, e rằng sẽ dẫn tới tổn thất vô vị…” Mộc Chân phản đối: “Chi bằng mỗi bên cử ra một đại biểu, có việc cần thì các đại biểu thương nghị rồi quyết định xử trí thế nào.”
“Không được! Một khi cùng Thánh điện khai chiến, thời cơ và chiến cục thoáng cái là qua. Đợi khi đại biểu ba bên thương nghị được kết quả, chẳng phải lỡ mất đại sự? Vạn nhất bên nào cũng có tư tâm, không dốc tận lực thì liên minh tác chiến chẳng phải là danh hão?” Một Yêu tộc thiên giai phản bác.
“Các hạ sao dám chắc chắn minh chủ được cử ra không có lòng riêng tư?” Vu võ tộc không chịu kém, phản kích.
“Đã là cử ra thì cần cả ba bên công nhận và tín nhiệm! Ngồi lên vị trí minh chủ tất nhiên phải chọn người có uy tín và thực lực vượt hơn các phương cường giả…”
“Chi bằng các hạ bảo là Yêu tộc Thánh tôn làm minh chủ luôn đi!” Vu võ tộc trào phúng.
“Thánh tôn đại nhân không có tư cách hả?” Lôi Dực sầm mặt, tỏ vẻ uy hiếp.
“Vu vương truyền thừa của Vu võ tộc một khi kế thừa được ân trạch huyết mạch thì vị tất đã kém Thánh tôn!” Mộc Chân không chịu kém.
“Ha ha! Lưỡng vị hà tất tranh chấp kịch liệt như thế… Nếu không hiểu tình huống tất sẽ nghĩ hai bên đang không đội trời chung!” Diệp Phong nói đúng điểm yếu nên song phương nhũn nhặn hẳn.
“Ba bên có cùng mục tiêu là đối phó Thánh điện, đừng nên tổn thương hòa khí.” Diệp Phong cứ đứng ngoài quan sát hai bên tranh chấp, cơ hồ họ quên cả gã.
“Diệp Phong, các hạ tán thành ý kiến bên nào?” Lôi Dực khách khí hỏi.
“Diệp Phong huynh đệ, chắc huynh đệ không cho rằng một minh chủ là có thể thật sự thống lĩnh các phương nhân mã? Tình huống riêng thì vẫn là các tộc tự hiểu rõ nhất. Huynh đệ chắc cũng không hi vọng nhân mã của mình tổn thất vì những mệnh lệnh loạn xạ?” Mộc Chân tận lực lôi kéo Diệp Phong.
Ba bên, chỉ cần hai bên đứng về một phía thì bên còn lại thế cô. Thành ra ý kiến của Diệp Phong vào lúc này phi thường trọng yếu. Lôi Dực và Mộc Chân đều tỏ vẻ mong chờ, hi vọng Diệp Phong đồng ý với kiến nghị của mình.
“Tại hạ xin hỏi, lưỡng tộc đến đây do ai làm chủ?” Diệp Phong mỉm cười, hỏi ngược.
“À… Vu võ nhất tộc nghe theo thánh nữ điện hạ!” Mộc Chân do dự rồi đáo. Hạ Kỳ Lạp không có mặt, dù đàm phán bất lợi thì họ cũng có thể đổ thừa là mình không thể làm chủ để kéo dài thời gian.
Diệp Phong nể mặt Hạ Kỳ Lạp thì sẽ ngả về Vu võ tộc hơn chăng?
“Yêu tộc tất nhiên nghe lệnh Thánh tôn đại nhân. Bất quá Thánh tôn đại nhân không còn tinh lực lo việc khác, đang chuyên tâm tôi luyện thân thể, nên Yêu tộc tạm thời nghe theo lệnh Tiểu Hôi điện hạ.” Lôi Dực cũng tính toán như Vu võ tộc, lợi dụng Tiểu Hôi lôi kéo Diệp Phong, dù Diệp Phong không ngả về Yêu tộc thì cũng không để Vu võ tộc chiếm tiện nghi.
Hà huống, Thánh tôn đại nhân sắp tạo lại thân thể, lúc đó với thực lực cao nhất thì đương nhiên sẽ ngồi lên ghế minh chủ.
“Hả? Hai vị nói thật chứ?” Diệp Phong mỉm cười quỷ dị, tỏ vẻ không tin: “Tiểu Hôi và Tiểu Kỳ Lạp đều mới được truyền thừa không lâu, e rằng không thể đại biểu cho lưỡng tộc?”
“Tiểu Hôi điện hạ tuy trẻ tuổi nhưng là huyết mạch của Thánh tôn đại nhân, thực lực trong Yêu tộc cũng chỉ đứng sau Thánh tôn đại nhân. Nên điện hạ đại biểu cho Yêu tộc, tại hạ không có gì để nói!” Lôi Dực khẳng định.
“Thánh nữ điện hạ cũng là vương tộc huyết mạch duy nhất của Vu võ tộc, tu vi tối cao. Thánh nữ đại biểu cho Vu võ tộc là đương nhiên.” Mộc Chân gật đầu. Truyện Sắc Hiệp – http://truyenfull.vn
Cả hai đều chung tâm tư. Chính chủ không có mặt, đàm phán thế nào thì quỳ, không phải do những người có mặt nói là xong? Mội khi bất mãn với quyết nghị của đối phương thì chuyển quyền lợi phủ nhận cho người đại biểu. Dù thế nào cũng không thiệt!
“Được! Các vị đều không thể làm chủ, chi bằng mời người có thể đến bàn bạc nhỉ?” Diệp Phong Mỉm cười: “Không thì bàn đến sang năm cũng không có kết quả.”
“Nhưng Tiểu Hôi điện hạ/thánh nữ điện hạ không ở trong tộc, ủy thác bọn tại hạ đến thương nghị!” Cả hai dị khẩu đồng thanh giải thích. Họ không biết Diệp Phong định thế nào!
“Bất tất! Đại biểu có thể làm chủ cho lưỡng tộc đang làm khách ở chỗ Diệp Phong…” Diệp Phong vỗ tay, Tiểu Hôi tinh nghịch và Hạ Kỳ Lạp cười cười đi ra.
“A! Lôi hộ pháp, ông nói đấy nhá, hôm nay do ta làm chủ. Đừng có tự vả vào mồm mình!” Tiểu Hôi đến chỗ Lôi Dực, nhìn y bằng ánh mắt hí lộng.
“Mộc Chân trưởng lão, khó lắm mới được trưởng lão giao quyền đàm phán liên minh, ta sẽ không để ông thất vọng!” Hạ Kỳ Lạp tinh ranh chặn trước Vu võ nhất tộc, hình thành cục diện Diệp Phong – – Tiểu Hôi – – Hạ Kỳ Lạp đối diện hội đàm.
“Việc này…” Tiểu Hôi và Hạ Kỳ Lạp xuất hiện, lưỡng tộc thiên giai thầm hô không hay, hóa ra Diệp Phong còn chiêu này? Lẽ nào hai tiểu tử đào tẩu là do Diệp Phong bày ra?
“Việc này… các bên đều có đại biểu làm chủ được thì thương nghị bắt đầu!” Diệp Phong bình tĩnh tuyên bố.
“Mỗ đại biểu cho Yêu tộc đề nghị lần này liên minh phải tuyển cho được một lão đại!” Tiểu Hôi Nói trước. Lôi Dực gật đầu, tiểu hầu tử này cũng khá, biết tranh thủ lợi ích cho Yêu tộc.
“Vu võ tộc tán thành!” Hạ Kỳ Lạp nói ra khiến Vu võ tộc bất mãn, bất quá Mộc Chân quan sát tình thế, biết phản đối cũng vô dụng nên tạm nhẫn.
“Vậy… Các vị có đề nghị gì hay chăng?” Diệp Phong giả đò.
“Ta đề nghị! Lão đại nhất định phải thông minh duệ trí, uy vọng nhất định cao nhất trong ba phe!” Tiểu Hôi lại nói. Lôi Dực tức thì vỗ tay.
Tiểu Hôi điện hạ, sao trước đây lại không thấy y có gì tinh tế như thế này nhỉ?
“Thực lực cũng phải mạnh nhất trong cả ba phía!” Hạ Kỳ Lạp bổ sung. Vu võ tộc đều trợn tròng trắng!
Thánh nữ điện hạ sao lại nói giúp cho Yêu tộc? Như thế không phải đưa Yêu tộc Thánh tôn lên cái ghế minh chủ sao!
“Nên bọn ta kiến nghị…” Hạ Kỳ Lạp và Tiểu Hôi cùng nói: “Vị trí minh chủ nên thuộc về Phong ca ca!”
“Được… Cái gì!” Lôi Dực định hò reo, đột nhiên nhận ra không ổn nên dừng lại.
Vì sao lại là Diệp Phong? Lẽ nào Tiểu Hôi nói nãy giờ – – thông minh duệ trí, uy vọng cực cao, thực lực độc nhất vô nhị không phải là Thánh tôn đại nhân?
Gã… Diệp Phong chỉ là một nhóc con, có tư cách gì đảm đương? Cả Vu võ tộc cũng ngẩn ra, không ngờ vòng vo mãi, Tiểu Hôi và Hạ Kỳ Lạp lại nói đến Diệp Phong!
Buồn cười! Mấy Vu võ tộc thiên giai như Mộc Chân đều mỉm cười.
Hóa ra là một vở kịch… Nếu Tiểu Hôi đề nghị Thánh tôn đại nhân, có Hạ Kỳ Lạp giúp đỡ thì họ không tìm ra lý do phản đối. Nhưng đề cử Diệp Phong thì khác… Hai tiểu tử gây loạn, chắc Yêu tộc cũng không nguyện ý?
Họ hào hứng nhìn Lôi Dực còn chưa kịp định thần, tỏ rõ vẻ hớn hở!