Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 635: Dọa Khiếp: Qua Bưu!


“Tưởng lão tử không dám giết các ngươi chắc!” Sát khí của Lặc Lôi tăng vọt, lức mạnh liên miên dồn lên tay, xem ra chuẩn bị hạ sát thủ. Y thân là thiên vu, chưa từng bị địa giai miệt thị như thế bao giờ, đối phương khích tướng là y mắc ngay.

“Thiên vu đại nhân khoan đã.” Lặc Lôi định động thủ thì ngoài xa đột nhiên vang lên giọng Diệp Phong. Y ngẩn người, từ từ thu liễm sát khí, ngẩng lên nhìn.

Thoáng sau, thân ảnh Diệp Phong đáp xuống trước mặt Lặc Lôi, cười ha hả: “Thật ra việc gì mà khiến thiên vu đại nhân nổi giận như vậy?”

Lặc Lôi liếc gã với vẻ lạ lùng, lòng thầm kinh ngạc. Y biết rõ nhiệm vụ của gã là tru sát Qua Bưu, gã mới đi có một chú mà Qua Bưu dù gì cũng là địa giai của Vu võ nhất tộc, thực lực không thể coi thường. Có lẽ y không phải đối thủ của Diệp Phong nhưng theo Lặc Lôi, gã muốn giết hắn cũng phải phí chút công sức mới đắc thủ!

Nhưng thần thái của gã thì tựa hồ đã đắc thủ, hơn nữa không có vẻ gì là gã phải chiến đấu kịch liệt. Thực lực của gã quả thật kinh nhân. Chỉ với tu vi hư giai mà giết một địa vu cực kỳ dễ dàng. Sau này gã tấn nhập địa giai, chẳng phải thiên giai cũng không chế trụ nổi sao? Lặc Lôi thầm mừng vì gã không phải địch nhân của Vu võ nhất tộc, bằng không sẽ rất đau đầu với đối thủ thế này.

“Diệp Phong, Qua Bưu…” Lặc Lôi chưa dứt lời, Diệp Phong lấy nửa thi thể Qua Bưu ra, mỉm cười.

“Theo ước định, tại hạ lấy được mạng Qua Bưu, trừ đi mối uy hiếp quan trọng cho Vu võ nhất tộc, thì được lấy hai phần mười số hồn thạch ở đây.”

Lặc Lôi quét thần niệm, biết là thi thể Qua Bưu, thấy hắn chết thảm như vậy thì trong lòng thập phần thống khoái. Phản đồ này không biết đã hại chết bao nhiêu tộc nhân, sau cùng cũng bị báo ứng.

“Diệp Phong tiểu huynh đệ, Lặc Lôi đại biểu cho Vu võ nhất tộc, trịnh trọng cảm tạ các hạ trừ mối hại cho bản tộc. hai phần mười hồn thạch này, Vu võ tộc tuyệt không sai lời.” Lặc Lôi ôm quyền, y cảm kích từ đáy lòng, nếu không gặp Diệp Phong, Vu võ tộc có thể vĩnh viễn không giết được phản đồ.

“Ha ha! Không cần dài dòng nữa, thiên vu đại nhân chưa xử lý xong ở đây hả?” Diệp Phong nhìn quanh, lập tức hiểu ngay tình hình.

“Hừ! Hai tên này kín miệng lắm, chết cũng không chịu tiết lộ cách mở phòng ngự trận.” Lặc Lôi khá hổ thẹn, Diệp Phong thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, còn y đường đường là thiên giai lại không xử lý được hai địa giai, thật khiến người ta đỏ mặt.

“Hóa ra là vậy…” Diệp Phong ve cằm một lúc rồi nói: “Thiên vu đại nhân, chi bằng để Diệp Phong thử xem, được không?”

“Các hạ có cách khiến chúng ngoan ngoãn khai ra?” Lặc Lôi ngạc nhiên.

“Thử xem sao.” Diệp Phong không nói chắc, mỉm cười bảo: “Nếu Diệp Phong thành công, xin thiên vu đại nhân đáp ứng tại hạ một việc.”

“Các hạ nói đi.” Lặc Lôi đang lúng túng, nếu Diệp Phong moi được từ miệng hai địa giai này phương pháp mở trận thù yêu cầu chỉ cần không quá đáng là y đáp ứng liền.

“Nếu trong đó có loại hôi sắc khoáng thạch, tại hạ lớn mật xin thiên vu đại nhân chuyển cho mỗ.”

“Việc nhỏ thôi mà.” Lặc Lôi nhẹ lòng, yêu cầu này không là gì.

“Vậy xin thiên vu đại nhân phối hợp.” Nói đoạn, gã từ từ i đến trước mặt hai thánh điện địa giai.

“Tên phản đồ Diệp Phong. Ngươi dám theo Vu ma nhất tộc, nếu thiên thánh đại nhân biết thì ngươi chết không có đất chôn.” Hai địa giai đều biết Diệp Phong, thấy gã câu kết cùng Lặc Lôi thì nghiến răng giận dữ.

Diệp Phong mỉm cười thản nhiên, lắc đầu: “Mỗ vốn không phải nô tài của Thánh điện, tất nhiên không hề phản bội. Còn theo Vu võ nhất tộc, thì mục tiêu chỉ là hợp tác…”

“Hiện tại mỗ cho hai vị một cơ hội, nếu chịu nói ra phương pháp mở phòng ngự trận sẽ bớt phải nếm mùi khổ đau. Các vị nên cân nhắc.” Diệp Phong tỏ vẻ cực kỳ nắm chắc, mỉm cười đến trước mặt cả hai khẽ nói.

“Đừng mơ, dù ngươi giết hai chúng ta thì cũng đừng mơ được biết chút bí mật nào.” Ngay cả thiên giai như Lặc Lôi mà họ cũng không sợ thì có coi hư giai như Diệp Phong ra gì? Thủ đoạn của gã sao bằng được vu thuật Thần thông chú của Lặc Lôi.

“Ha ha! Giết các vị? Không cần thiết.” Diệp Phong lắc đầu: “Xem ra mỗ đành đắc tội.”

Gã móc một bình độc phấn từ trong nguyên trạc ra, dùng nguyên lực chia làm hai phần nổi lơ lửng trước mặt hai địa giai, cười hỏi: “Loại độc này là Hủ tâm độc. Một khi vào trong thân thể là các vị sẽ ngứa ngáy đau đớn như vạn con kiến cắn xé. Không biết nhị vị kiên trì được bao lâu…”

“Dừng, tưởng ngươi có thủ đoạn lợi hại nào, hóa ra là loại trò vặt dùng độc này. Tuy thực lực của hai bọn ta bị phong bế nhưng tu vi vẫn còn, độc vật sao uy hiếp được.” Một địa giai cực kỳ khinh bỉ hừ lạnh.

Trong Thánh điện có thánh tiềm giả của Bách Thảo cốc, độc công họ tu luyện đối với phổ thông hư giai đã không có tác dụng, hà huống là địa giai? Thánh địa vẫn cho rằng thực lực phải trông vào tu vi, ngoại lực đều không quan trọng, dù các loại thánh khí cũng chỉ có tác dụng phụ trợ.

Lặc Lôi cũng nhíu mày, Vu võ nhất tộc càng khinh thị độc dược, cả y cũng không tin một chút độc phấn của Diệp Phong có thể bức được hai địa giai phun ra bí mật về phòng ngự trận. Nhưng ban nãy y đồng ý với gã nên giờ không tiện lên tiếng ngăn lại.

“Vậy ư? Hai vị thử nhé.” Diệp Phong mỉm cười, hai ngón tay cắm vào thân thể hai địa giai.

Độc vào thể nội, sắc mặt họ lập tức cực kỳ khó coi. Loại độc này không hề ảnh hưởng đến tu vi những khiến thân thể có cảm giác rất khó chịu. Tiếp đó độc khí lan khắp thân thể, đặc biệt là trong huyết mạch như sôi trào mãnh liệt.

Bộp, bộp… Từng bong bóng máu nổi ra ngoài da rồi nhanh chóng vỡ tung, máu màu đỏ sậm bắn tứ tán. Đồng thời ngực hai người đen bầm khiến họ đau đơn cực độ, thần trí có cảm giác không thể khống chế nguyên lực. Bất quá họ dù gì cũng có địa giai tu vi, tình huống tệ hơn Hỏa sứ khi xưa gấp mấy lần nhưng vẫn chịu đựng được.

Diệp Phong tự hồ không vội, hiểu rõ chỉ với đau đớn sẽ không thể khiến hai địa giai triệt để khuất phục. Gã từ từ đi đi lại lại đợi thống khổ do Hủ tâm độc tạo thành với hai người đạt đến đỉnh thì mới lên tiếng.

“Mỗ biết các vị nghĩ gì, chắc các vị đều cho là đằng nào cũng chết thì chết cho oanh oanh liệt liệt, sẽ được Thánh điện coi là công thần, sẽ đối đãi tốt với thân nhân và tộc nhân.” Diệp Phong nói bằng ngữ khí nhạt nhẽo: “Nhưng mỗ… có thể khiến các vị không làm anh hùng được.”

“Các vị cũng thấy Qua Bưu đã bị mỗ giết, nhưng việc này Thánh điện tạm thời chỉ hai vị biết, nếu mỗ gán cái chết của Qua Bưu cho hai vị thì liệu các vị còn trở thành anh hùng được nữa chăng?” Gã nói với vẻ trêu cợt.

Hai địa giai đau đớn đến không nói thành lời, nhưng ánh mắt hiển nhiên không tin Diệp Phong có thể quy kết cái chết của Qua Bưu lên mình họ – những người được Thánh điện tin tưởng.

Diệp Phong liếc nhìn Lặc Lôi rồi nói: “Nếu… hiện giờ mỗ chạy về phía các thiên thánh đại nhân, vị thiên vu đại nhân này mang theo hai vị đuổi phía sau, các vị nghĩ thiên thánh đại nhân sẽ nghĩ thế nào? Hình như thiên thánh đại nhân khá tin tưởng mỗ, nếu mỗ chứng thực rằng hai người câu kết với Vu ma đánh lén mê trận, mỗ vì thực lực kém cỏi, không thể bảo vệ an toàn cho Qua Bưu nên phải chạy về báo tin. Các vị nghĩ thiên thánh đại nhân sẽ tin lời mỗ hay tin hai vị?”

Diệp Phong vừa dứt lời, hai địa giai vốn đầm đìa mồ hôi lạnh lập tức dấy lên hàn ý thấu xương. Chiêu này của gã quá độc địa. Họ bị Lặc Lôi khống chế, lời nói hay sắc mặt đều theo ý y, Lặc Lôi muốn họ có dáng vẻ im lặng pha hổ thẹn thì không khó gì. Hơn nữa có thi thể Qua Bưu làm chứng, dù thiên thánh tín nhiệm họ đến đâu thì cũng sẽ đổ cái chết của hắn lên đầu họ.

Lúc đó họ không còn là công thần anh dũng bất khuất mà là phản đồ vô sỉ, là thiên cổ tội nhân, sẽ bị Thánh điện trừng phạt nghiêm khắc nhất. Thánh địa tuy lớn cũng không còn chỗ cho họ dung thân, quan trọng nhất là vì họ phản bội, Thánh điện sẽ xử lý mọi thân nhân và tộc nhân quan hệ thân mật với họ.

Nghĩ đến hậu quả đó, mắt cả hai ánh lên kinh hãi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Lặc Lôi ban đầu còn không hiểu ý, giờ nghe ra thì cười ha hả: “Ha ha ha! Trò này bản thiên vu lần đầu tiên tham gia, xem ra rất thú vị. Mỗ không ngại phối hợp với các hạ.”

Y hiểu Diệp Phong chỉ muốn đánh gục ý chỉ của hai người, nên lên tiếng rất hợp lý. Kỳ thật, trước khi lấy được hồn thạch của Thánh điện, đời nào y chịu thu hút thiên thánh đến đây? Chẳng qua là thủ đoạn lừa gạt.

Nhưng hai địa giai này đã bị Hủ tâm độc giày vò đến độ mất đi quá nửa năng lực suy nghĩ. Cộng thêm câu nào của Diệp Phong cũng đánh vào lòng khiến họ không chống nổi kiểu phá hoại tinh thần đó. Chỉ mấy giây ngắn ngủi, cả hai cơ hồ suy sụp hẳn

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.