Vào lúc trời tối âm u, ở trêи Nhà Xe đang dừng giữa cánh đồng bát ngát, cưỡi trêи mình người đàn ông làʍ ȶìиɦ, còn không thể để những người khác phát hiện.
Nghĩ như thế nào cũng thấy thật sảng kɧօáϊ!
Cố Viện tính toán trong lòng một phen, chiếc Nhà Xe này cũng không lớn, giường lớn trong phòng ngủ là ba người Chu Nguyên Minh, Lâm Ngạn và Tiêu Giai ngủ, trêи sôpha bên ngoài là Trần Vũ Hàng và Thẩm Vạn Cẩm, cái giường nhỏ có mành che ở giữa là của cô.
Như vậy thì vấn đề là, đến tột cùng là nên bò lên cái giường nào đây?
Theo lý thuyết người duy nhất từng có quan hệ với cô Trần Vũ Hàng là lựa chọn đầu tiên. Nhưng Cố Viện còn nhớ rõ Thẩm Vạn Cẩm đã từng cảnh cáo, anh trai Trần Vũ Hàng không dễ chọc. Cô ngược lại cũng không phải sợ ai, nhưng đối với một người chuyên đi du tẩu qua các bụi hoa như cô mà nói, có chút phiền phức mà có thể tránh được đương nhiên là tốt nhất.
Huống hồ, bản tính có mới nới cũ trong xương cốt người nào đó đã sớm muốn nếm thử thân thể mới mẻ. Dựa vào ánh mắt độc ác của cô đã sớm nhìn ra, em gà của Lâm Ngạn vẫn còn đồng tử.
Rất nhanh đã hạ quyết tâm, Cố Viện mở WeChat ra, liên hệ với cậu thanh niên như ánh mặt trời kia.
Cố Viện: [Cậu ngủ ở bên trái, bên phải, hay là ở giữa?]
Nhận được tin nhắn Lâm Ngạn sửng sốt, đầu tiên cậu trả lời [ở giữa], sau đó mới nghi hoặc [làm sao vậy?]
Không đến một giây đồng hồ, đầu kia truyền đến một tấm ảnh chụp nửa thân trần.
Cô gái nằm cuộn trêи giường nhỏ, áo sơmi trêи người bị xé rách hơn phân nửa, một bên hoàn toàn tuột xuống cánh tay, lộ ra vai ngọc trắng nõn mượt mà. Nửa bên còn lại che hờ, xương quai xanh tinh xảo, môi đỏ bừng, cười quyến rũ, thoạt nhìn gợi cảm câu người. Hạ thân cô đắp khăn lụa hơi mỏng, mơ hồ có thể nhìn thấy vòng eo lay động cùng với một nhúm rừng đen.
Trong đầu Lâm Ngạn “oanh” một tiếng, điện thoại cũng rớt vào trong chăn. Khắp đầu óc hắn đều là cơ thể của người đẹp, tất cả nhiệt khí nhắm thẳng xuống dưới, đồ vật dưới háng kia dựng đứng lên.
Sửng sốt ước chừng một phút, hắn mới thoáng bình tĩnh, giống như ăn trộm nhìn trái nhìn phải. Xác định Chu Nguyên Minh và Tiêu Giai đều đã ngủ say, ngực hắn nhảy nhanh như bay, hắn nhấn vào điện thoại lần nữa, lại thấy tin mới của Cố Viện: [Ship tận giường, muốn không?]
Lâm Ngạn chỉ cảm thấy lửa nóng trêи mặt, cổ họng phát khô, ƈôи ȶɦịt sớm đã cứng kia ngang nhiên nhảy lên. Thật vất vả mới nắm lại ba phần lý trí, hắn trả lời: [Không được đâu… như vậy, như vậy không ổn.]
Ba phút kế tiếp, điện thoại bị hắn nhìn đến nỗi ra một cái lỗ, khung đối thoại lại không có chút đổi mới. Trong lòng Lâm Ngạn thấp thỏm, nhịn không được gửi đi hai tin nhắn: [Giận rồi à?] [Chị đang làm gì đấy?]
Cố Viện chậm rãi cởi sạch sẽ quần áo trêи người, mới lấy điện thoại qua, chỉ trả lại câu: [Không tức giận, có thể gửi WeChat của Trần Vũ Hàng cho tôi không?]
Trong lòng Lâm Ngạn giống như bị thứ gì đó tàn nhẫn chà xát, các loại cảm xúc chồng chất. Đầu tiên là vui sướиɠ khi được nói chuyện phiếm với crush, rồi lại khẩn trương, tiếp theo là thấp thỏm, bây giờ thành chua xót khó chịu.
Hình ảnh đã gặp ở hiện trường hôn lễ ngày đó lại hiện lên lần nữa. Đôi mắt cô gái mê mang, gương mặt ửng đỏ bị người ôm vào trong ngực. gậy th*t tím đen không ngừng ra ra vào vào, cửa động bị căng ra ướt dầm dề.
Ngoài miệng hắn nói nhất định là do Trần Vũ Hàng lừa gạt tình cảm, nhưng tận sâu trong lòng hắn biết, biểu tình vui thích không gạt được người. Chị Viện Viện rất thích, cũng rất hưởng thụ.
Giờ phút này, cô còn muốn đi tìm Hàng tử?
Hàng tử đã giải trừ hôn ước, trai chưa cưới nữ chưa gả, bọn họ lại có cơ sở, vậy không phải là củi khô lửa bốc sao?
Trong đầu vang lên cảnh báo, Lâm Ngạn cơ hồ là lập tức trả lời: [Em muốn, em muốn!]
Trả lời xong tin nhắn nghĩ đến hai người anh em tốt còn ngủ bên cạnh, hắn vội gõ chữ: [Em tới tìm chị], tin này còn chưa gửi đi, đã nghe thấy tiếng mành bị đẩy lên rất nhỏ.
Ngay sau đó, một cơ thể phụ nữ trần trụi có mục tiêu rõ ràng chui vào trong lòng ngực hắn.
*** 29 ***