Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 809: Giải cứu. (2)


– Ha ha, lão phu đã thu thập đủ tài liệu rồi, ngươi nhanh nhưỡng rượu một
chút, để lão phu bình phẩm một phen!

Nghiêm Tất Vân vừa nhìn thấy Lâm Lạc đến, liền lấy hai vị chủ nguyên liệu đi
ra, một bộ nghiện rượu khó ức chế.

– Nếu như rượu này không có tốt như ngươi nói, lão phu cũng mặc kệ ngươi có
bao nhiêu tổ huyết thuần khiết, nhất định sẽ đánh ngươi một trận!

Hắn cảnh cáo nói.

Lâm Lạc mỉm cười, thu qua hai nguyên liệu của đối phương, sau đó từ không gian
pháp khí lấy ra đồ đã sớm chuẩn bị tốt, tại chỗ bắt đầu chế rượu.

Ở vài ngày trước hắn đã không ngừng diễn luyện rất nhiều thứ, sớm đã thành
quen tay hay việc, kiện kiện tài liệu đi vào, khống hỏa, chiết xuất, như nước
chảy mây trôi, chỉ một lát sau, hương rượu kinh người cũng nhẹ nhàng đi ra,
tinh khiết đến chỉ là uống một chút cũng có thể để Linh cảnh võ giả say ngã.

– Hảo! Hảo! Hảo!

Nghiêm Tất Vân đại tán, hắn là người trong tửu đạo, từ rượu hương biết rượu
vị, ngón trỏ đại động, trong miệng sinh tân, còn kém chảy ra rồi.

Tròn một đêm qua, Thần Tửu này đã luyện chế thành công, tuy rằng rượu là càng
lâu càng thuần, nhưng Lâm Lạc nào chờ được lâu như vậy, liền lấy ra một hồ
nói:

– Tiền bối, nếm thử vị đạo như thế nào!

Nghiêm Tất Vân cũng sớm bị câu dẫn ra con sâu rượu, tuy rằng không muốn trâu
nhai mẫu đơn, nhưng đánh không lại tham ý trong lòng nói:

– Uống trước một hồ, còn lại phải niêm phong cất vào kho, để bảy tám trăm năm
sau lại uống!

Hắn rót cho bản thân một chén, đầu tiên là đưa mũi ngửi hồi lâu, thần tình
trên mặt hưng phấn nói không nên lời, tựa hồ ngay cả nếp nhăn cũng giãn mở.
Hắn ngửi chí ít một nén hương thời gian, lúc này mới không đành lòng mở miệng.

– Hảo tửu!

Nghiêm Tất Vân uống vào, nhưng đã có tiền lệ, hắn đâu còn nhẫn được, lập tức
một ngụm lại một ngụm, chỉ chốc lát, một chén rượu đã uống cạn, hắn vội vã rót
cho bản thân một chén, lại một chén.

Một bình uống hết, Lâm Lạc cũng thay hắn đưa một bình nữa, tuy rằng Nghiêm Tất
Vân hiện ra do dự, nhưng không có chế trụ, thật sự là đánh không lại rượu ngon
mê hoặc, rõ ràng biết cất hơn trăm năm khẳng định hương sẽ càn thuần, nhưng
thế nào cũng khống chế không được.

Đây chính là Thần Tửu, tuy rằng là thiến bản, nhưng cũng say lòng người lợi
hại, sau ba bình, Nghiêm Tất Vân có loại cảm giác thiên toàn địa chuyển. Bởi
vì đang ở tổ địa Thiểm điện tộc, thời khắc đều có tổ khí bảo hộ, Nghiêm Tất
Vân căn bản không có một tia đề phòng, không thèm để ý uống say ngất đi.

Rốt cục, tay hắn giơ lên phân nửa liền ngã xuống, nửa chén rượu ngon đổ xuống
đất, lão đầu phát ra tiếng ngáy rất lớn.

Lâm Lạc biết này cũng không phải giả vờ, bởi vì Nghiêm Tất Vân sao bỏ được
lãng phí rượu ngon!

Hắn ở trên người đối phương tìm một phát, hoàn hảo, lão đầu cũng không có đem
chìa khóa giấu ở đan điền không gian, bằng không dùng năng lực hiện tại của
Lâm Lạc còn không có khả năng ở trong đan điền không gian của Tinh Hoàng cường
giả lấy vật phẩm.

Nghiêm Tất Vân say lần này chí ít ba bốn tháng mới tĩnh, căn bản không cần lo
lắng hắn tỉnh lại phát hiện chìa khóa không có, do đó kinh động toàn bộ Thiểm
điện tộc. Mà duy nhất để Lâm Lạc lo lắng, chính là hắn chân trước cứu đi
Nghiêm Thanh, chân sau thì có người kiểm tra, chuyện này sẽ rất khó xử!

Dù sao Nghiêm Kiếm Tâm tay cầm thiên lôi lệnh, có thể hiệu lệnh tổ khí đóng
tất cả cửa ra vào, kia hắn cùng Nghiêm Thanh liền thành cá trong chậu rồi.

Đêm khuya hành động, Lâm Lạc không có đi lấy bảo khố của Thiểm Điện tộc, hắn
không thể lại mạo hiểm phiêu lưu bất luận cái gì! Nếu như Lâm Lạc chỉ là một
người, kia hắn sẽ vì cường đại đi mạo hiểm, nhưng trong đó còn quan hệ mẫu
thân, hắn sẽ không phiêu lưu như vậy.

Lặng yên không một tiếng động, hắn lần thứ hai đi tới lao tù.

Thấy vẻ mặt Lâm Lạc vui mừng, Nghiêm Thanh cũng đại hỉ nói:

– Lạc Nhi, ngươi thành công rồi?

Nàng vẫn lo lắng Lâm Lạc, nếu như Lâm Lạc thực sự đắc thủ, kia nàng cũng có
thể buông tâm!

Cho dù là sau khi rời khỏi đây lập tức bị người phát hiện, nàng cũng sẽ liều
mạng yểm hộ Lâm Lạc ly khai!

– Thành công rồi! Nương, ta lập tức thả ngươi đi ra!

Lâm Lạc lấy ra cái chìa khóa, mở cửa lao của Nghiêm Thanh ra.

Thấy một màn như vậy, mấy phạm nhân khác đều kêu to lên, hoặc uy hiếp, hoặc
lợi dụ, muốn cho Lâm Lạc cũng cởi gông xiềng cho bọn hắn ra.

Nhưng Lâm Lạc không có ý định làm người tốt, hắn cùng Nghiêm Thanh cũng không
quá là Tinh Vương cảnh, mà những người khác đều là Tinh Hoàng, một ngày giở
mặt làm sao bây giờ? Ở chỗ này còn có Thiên Lôi Chùy có thể dựa vào, nhưng sau
khi rời khỏi thì sao?

Huống hồ, dẫn động Thiên Lôi Chùy tiến hành trấn áp, tất nhiên sẽ khiến mấy
người Nghiêm Kiếm Tâm chú ý!

– Lạc Nhi, ngươi thật muốn thả hắn ra?

Nghiêm Thanh thấy Lâm Lạc hướng cửa lao của Đào Bảo đi đến, không khỏi khẽ
nhíu mày.

Đào Bảo là Tinh Đế, một ngày thoát khốn, hắn bất lợi đối với Lâm Lạc cùng
Nghiêm Thanh mà nói, hai người hoàn toàn không có một tia lực hoàn thủ.

Lâm Lạc suy nghĩ một chút nói:

– Ta bồi tiền bối đi nhưỡng rượu, mẫu thân trở về nhà tụ hợp, để người nhà an
tâm!

– Ân, tiểu nương kia lão phu nhìn cũng không thuận mắt!

Đào Bảo không chút nào che giấu không thích đối với Nghiêm Thanh, không có
ngục hữu đồng bệnh tương liên chút nào.

Lâm Lạc nói điểm dừng chân của các nàng Lăng Kinh Hồng cho Nghiêm Thanh, để
nàng đi đầu trở về, để chúng nữ an tâm, còn đem Nghiêm Sương trong Tử đỉnh
giao cho nàng. Do Nghiêm Thanh đến quyết định xử trí thế nào, mà hắn thì cùng
Đào Bảo đi nhưỡng rượu, đợi cho lúc rượu thành, sẽ mang về cùng mọi người chia
xẻ.

Nghiêm Thanh rất không yên tâm, dù sao tu vi của Đào Bảo quá mạnh mẽ, vạn nhất
đột nhiên xem Lâm Lạc không vừa mắt, một chưởng phách qua thì làm sao bây giờ?

Khuyên can mãi, Lâm Lạc mới trấn an mẫu thân lo lắng, để nàng đi đầu trở về
chỗ Lăng Kinh Hồng các nàng ẩn cư, bản thân thì cùng Đào Bảo hướng về biển
rộng phương tây bay đi, Thần Tửu phải ở đáy biển Thập Tuyền Hải mới có thể
luyện chế.

Dùng năng lực Tinh vực cấp của hai người, hàng tỉ lý này bất quá là nửa ngày
hành trình, hai người đi tới một hải vực kỳ lạ, ngoài khơi có 10 chỗ suối phun
thật lớn, mỗi một đạo đều có phương viên ngàn dặm, phun cột nước thật lớn cao
chừng trăm dặm, có thể nói kỳ quan!

Này cũng là nguyên nhân nơi này có tên Thập Tuyền Hải.

Hai người lẻn vào trong biển, một đường thẳng đến đáy biển. Ở đây hàn lãnh đến
lợi hại, hơn nữa càng là đi xuống, ôn độ lại càng thấp, cho dù dùng Lâm Lạc là
Tinh Vương nhị trọng thiên tu vi cũng có loại cảm giác máu đông lại.

Hắn mở Ngũ hành thế giới của bản thân, chống đỡ hàn ý kinh người này, tuy rằng
sắc mặt đã trở nên một mảnh trắng bệch, nhưng vẫn kiên trì.

– Hảo tiểu tử, lão phu lúc ở cảnh giới như ngươi, là xa xa không có lợi hại
như vậy!

Đào Bảo một trận rung đùi đắc ý, đột phát kỳ tưởng.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.