Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 691: Tuyệt thế Phong Hậu. (1)


Đằng sau là truy binh, phía trước là tuyệt lộ, làm sao bây giờ?

– Cạc cạc cạc, tiểu bối, ngoan ngoãn chịu chết đi!

Vi Đan Hàn ép tới, phát ra một chuỗi tiếng cười âm hiểm.

– Lão cẩu, có gan cứ tiếp tục truy tới a!

Lâm Lạc cười ha ha, hai tay ở trên mặt đá vỗ vỗ, đúng là gia tốc hướng tuyệt
nhai vọt tới.

Cái này lưu tại nguyên chỗ cùng Vi Đan Hàn đối mặt chỉ có một con đường chết,
mà vượt núi mặc dù là cửu tử nhất sinh, nhưng vạn nhất phía dưới là mảnh ao hồ
mà nói, chưa hẳn không có cơ duyên tuyệt xử phùng sinh!

– Hỗn đản!

Vi Đan Hàn nổi giận gầm lên một tiếng, thò tay hướng Lâm Lạc chiêu đi, phát ra
một cổ hấp lực. Mặc dù hắn không thèm để ý Lâm Lạc sinh tử, nhưng Tử Đỉnh cũng
sẽ cùng hắn rơi xuống, kia liền phiền toái!

Cho dù phía dưới là cái hồ, Vi Đan Hàn cũng không dám phạm đại hiểm này, vạn
nhất bị gió núi thổi qua thay đổi hướng khác thì sao? Nơi này hấp lực vô cùng
lớn, cho dù thân thể Linh cảnh chí cường giả cường hoành, nhưng đánh lên tầng
đất nói không chừng cũng ngã cái thịt nát xương tan!

Thay đổi địa phương khác không có việc gì, lĩnh vực chi lực lưu chuyển lập tức
có thể khôi phục, nhưng nơi này chính là đối lĩnh vực cũng có được áp chế
tuyệt đối, cái này rơi xuống thật có thể là chết rồi!

Bởi vậy, vì để an toàn, hắn khẳng định phải xuống núi, sau đó tìm đường vòng
đi qua! Nhưng bởi như vậy, thời gian tìm được Tử Đỉnh liền muốn kéo dài thật
lớn, mà Thần vật một khắc không rơi trong tay của mình, luôn luôn làm cho
người ta không yên lòng a!

Mặc dù Vi Đan Hàn đem hết toàn lực nhưng bị Tử Đỉnh đánh tan chín thành lực
lượng, đối với Lâm Lạc tạo thành ảnh hưởng nhất định, nhưng vẫn không thể nào
ngăn cản hắn vượt núi, chỉ thấy Lâm Lạc lập tức hóa thân một đạo lưu tinh,
dùng tốc độ vô cùng nhanh rơi xuống!

– Tiểu bối đáng giận!

Vi Tấn Hàn chỉ lên trời phẫn nộ gào một tiếng, nhưng chỉ có thể đường cũ phản
hồi tìm một con đường khác tiến vào phía dưới vách núi.

Nhưng hắn vừa mới xuống núi, không ngờ nhìn thấy chín võ giả khí tức cường đại
đều từ không trung bắn rơi xuống, nam có nữ có, lão đã là chòm râu hoa râm,
tuổi trẻ lại là mỹ phụ chín mọng, làn da trắng nõn tựa hồ vừa bấm có thể chảy
nước, quần áo ở chỗ ngực đều thêu lên một thanh kiếm.

– Ân nguyên lai là mấy vị Cửu Kiếm Minh!

Vi Đan Hàn chắp tay, hắn lúc này không có Tử Đỉnh, mặc dù không sợ chín người
này, nhưng không muốn tùy tiện gây hấn, khả năng thứ nhất là lưỡng bại câu
thương, thứ hai là trong nội tâm ghi nhớ lấy Tử Đỉnh.

– Vi huynh, không nói một tiếng vụng trộm nhập cảnh nội Kiếm Minh ta, không
cảm thấy mất thân phận sao?

Một lão giả nói ra.

– Ha ha, là lão phu không đúng!

Vi Đan Hàn chắp tay.

– Lão phu đang truy sát một tên tiểu bối, người nọ giết cháu trai duy nhất
của lão phu, nên kính xin chư vị dàn xếp thoáng cái!

Vì Tử Đỉnh, hắn không tiếc ủy khuất cầu toàn, nếu không không cần như thế, vỗ
vỗ cái mông rời đi chẳng lẻ còn sợ chín người này sao?

– Vi huynh tưởng chúng ta là tiểu hài tử ba tuổi sao?

Vị nữ tính duy nhất, cũng chính là mỹ phụ kia cười tươi như hoa, rất có mị
thái điên đảo thiên địa.

– Những chuyện ma quỷ này Vi huynh vẫn là thu lại a! Nghe nói tiểu bối kia tu
vi bất quá là Tịch Linh cảnh, chẳng lẽ Vi huynh còn thu xếp không được, lại bỏ
tinh lực lớn như vậy? Chỉ sợ, trên người tiểu bối kia có bảo vật, hoặc là đại
bí mật gì, làm cho Vi huynh muốn hạ sát thủ, nếu không há lại sẽ kéo đến mấy
ngày?

Vi Đan Hàn thật đúng là muốn hô oan uổng, hắn đâu phải không muốn giết Lâm Lạc
cho thống khoái, nhưng bảo vật trên người tiểu tử này quả thực thần kỳ, nhiều
lần khiến hắn không công mà lui! Nếu như có thể, hắn sao sẽ làm huyên náo xôn
xao như vậy, im lặng đại phát tài mới là vương đạo!

– Mấy vị ý muốn như thế nào?

Sắc mặt Vi Đan Hàn âm trầm xuống, hắn thật sự không có hứng thú cùng mấy người
kia dây dưa, bởi vì hắn đột nhiên cảm giác được, đạo thần thức mình lưu ở trên
người Lâm Lạc kia đột nhiên cùng hắn mất đi cảm ứng!

Đây chỉ có hai loại khả năng: thứ nhất, một tuyệt thế cường giả năng lực xa
hơn hắn sinh sinh xóa đi thần thức của hắn; thứ hai, Lâm Lạc chết rồi!

Nghĩ như thế nào, đều là loại khả năng thứ hai cao nhất!

Người này vừa chết, đan điền không gian võ giả tự nhiên vỡ vụn, cái gì đó đều
tuôn ra! Mặc dù trên mặt Vi Đan Hàn bất động thanh sắc, nhưng trong lòng lại
nôn nóng muốn chết, sợ Tử Đỉnh bị hung thú nào đó lấy đi, vậy hắn thật muốn
khóc không ra nước mắt !

– Muốn mời Vi huynh ly khai địa bàn Cửu Kiếm Minh!

Chín người kia đều là thần sắc lạnh lùng.

Vi Đan Hàn giận tím mặt, đây rõ ràng là muốn đuổi hắn rời đi, sau đó cướp đoạt
cơ duyên của hắn! Mặc dù chín người này còn không biết mục tiêu chân chính của
hắn, nhưng nếu bị bọn họ phát hiện thi thể Lâm Lạc, tất nhiên có thể biết Tử
Đỉnh thần dị!

Một trận chiến này, hiển nhiên là tránh không được !

– Lão phu tiềm tu mấy trăm năm, ngược lại muốn lãnh giáo tu vi của các vị lại
có tiến bộ gì một chút!

Vi Đan Hàn ngạo nhiên nói ra, hắn ở trên cảnh giới chiếm cứ thượng phong tuyệt
đối, có tư cách này!

– Vậy thì đánh một trận!

Chín người đều bay lên, hướng về Vi Đan Hàn công đi qua, một hồi đại chiến
triển khai!

Lâm Lạc từ trên tuyệt nhai té rớt xuống dưới, chỉ cảm thấy gió thổi bên tai,
tốc độ càng lúc càng nhanh, ngắn ngủn trăm trượng sau đó, quần áo toàn thân
hắn vậy mà đều bốc cháy lên!

Nhưng hắn cũng không có tâm tình đi so đo mình trần truồng, Tử Đỉnh tế ra, hắn
phải cân nhắc cục diện bết bát nhất!

Một vùng ánh sáng bạc chiếu vào mắt, là mặt nước ba quang lăn tăn! Lâm Lạc
không khỏi mừng rỡ, nhưng cũng không dám xem thường, bởi vì lực trùng kích này
của hắn thật sự quá lớn, nếu lấy thân đâm vào trên mặt nước mà nói, nói không
chừng cũng có thể đem hắn lập tức chấn đến chia năm xẻ bảy!

Trên đầu mủi chân của hắn, mủi chân kéo căng, muốn dùng hai chân trước tiên
nhập vào mặt nước. Cho dù đôi chân bị nứt vỡ, nhưng chỉ cần người sống, như
vậy sau khi ly khai địa phương quỷ quái này, hắn chỉ cần vận chuyển lĩnh vực
chi lực, đôi chân mất đi liền có thể lập tức khôi phục!

Thình thịch!

Hắn giống như sao băng đụng vào trong nước, nhưng bởi vì cả người tạo thành
một đạo thẳng tắp, cái thủy hoa tóe lên kia cũng không lớn. Nhưng lực trùng
kích cường đại cũng không phải là dễ dàng tiêu trừ như vậy, Lâm Lạc không sai
biệt lắm vào sâu trong nước năm trăm trượng, lực trùng kích kinh khủng này mới
biến mất!

Nhẹ nhàng thở ra, Lâm Lạc vội vàng hướng mặt hồ bơi lên.

Khá tốt, hấp lực trong hồ không phải rất mạnh, không quá nửa nén hương thời
gian, Lâm Lạc đã thấy được mặt nước trắng xoá, xôn xao thoáng cái, hắn ló đầu
ra ngoài, ngẩng đầu ngưỡng vọng thái dương trên bầu trời, lộ ra một tia mừng
rỡ sống sót sau tai nạn.

Nhưng mà. . .

Một mái tóc thẳng rủ xuống kiều đồn, nữ tử kia còn chưa có vào trong nước
thình lình hướng hắn nhìn lại, trên mặt đẹp hiện lên từng tia kỳ quái!

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.