Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 67: Ngô Bạch Thạch. (1)


Bạch Đông Hòe trở thành sa đạo nhiều năm, tự nhiên là loại người cùng hung cực
ác, có thể chủ động cùng Lâm Lạc đàm hòa cũng đã là nhượng bộ lớn nhất của
hắn, lập tức thẹn quá hoá giận, đồng dạng nâng chưởng đón chào.

Hai cự chưởng do chân nguyên lực hình thành, quyền phong ở trên không trung va
chạm, phát ra ầm ầm nổ vang, toàn thân Bạch Đông Hòe đều là một hồi run rẩy,
“Oa” thoáng cái phun ra một ngụm tiên huyết.

Tuy một kích vừa rồi kia chỉ là chân nguyên lực cách không va đập, nhưng lực
lượng phản chấn vẫn là để cho Bạch Đông Hòe bị thương không nhẹ!

Cương khí ba tầng, một bước một bước thiên! Đừng nói Bạch Đông Hòe là mới vừa
vào Cương Khí Cảnh, cho dù hắn là Hậu Thiên thập nhất tầng ở trước mặt Lâm Lạc
cũng căn bản không đủ xem!

Sắc mặt Bạch Đông Hòe trắng bệch, vừa rồi một kích kia làm cho khí huyết toàn
thân hắn như sôi trào, vô cùng khó chịu. Trái lại Lâm Lạc lại một bộ khí định
thần nhàn, hắn lập tức biết rõ xa xa không phải đối thủ của thiếu niên này,
lúc này liền buông tha cho tính toán tranh hùng nói:

– Tiểu huynh đệ quả nhiên lợi hại, lão Bạch nhận thua, cái bảo tàng này lão
Bạch buông tha cho!

Hắn đương nhiên sẽ không thực sự suy nghĩ buông tha cho bảo tàng, mà là tạm
thời nhượng bộ, làm cho Lâm Lạc đi đánh trước trận. Nơi này khảo nghiệm thập
phần cổ quái, cho dù Hậu Thiên thập nhị tầng cũng có thể vẫn lạc, thực lực
thấp cũng không phải là không có hi vọng!

Lâm Lạc đã quyết định ra tay, này tự nhiên không có đạo lý thu tay lại được
nữa, một quyền lại lên, hướng về Bạch Đông Hòe đập xuống.

– Hỗn đản!

Bạch Đông Hòe gầm lên một tiếng, nắm lấy quần áo của Triệu Ngọc Nhụy đột nhiên
kéo mạnh, dùng lực lượng Cương Khí Cảnh của hắn đi phá quần áo, tất nhiên là
lột thiếu nữ thành thân trần như nhộng. Hắn quát lên một tiếng lớn, nắm Triệu
Ngọc Nhụy hướng giữa không trung ném đi, nghênh hướng nắm tay của Lâm Lạc, còn
mình thì dưới chân đạp mạnh, nhanh chóng triệt thoái phía sau.

Phản ứng của hắn ngược lại là không chậm, dùng Triệu Ngọc Nhụy làm tấm mộc,
cho mình thời gian đào thoát! Tin tưởng dùng loại thiếu niên huyết khí phương
cương như Lâm Lạc, chứng kiến thân thể một mỹ nữ xích lõa nhất định sẽ tâm
tình kích động, mà hắn chỉ cần có khe hở trong nháy mắt liền có thể thành công
trốn chạy!

Nhưng mà, hắn không khỏi nghĩ đến quá đẹp!

Lâm Lạc theo tay vung lên, một cổ chân nguyên lực nhu hòa liền đẩy Triệu Ngọc
Nhụy đến một bên, thân hình hắn nhảy lên cao, ở dưới ánh mắt kinh hãi gần chết
của Bạch Đông Hòe, đã đi sau mà tới trước, chắn ở trước người. đối phương

Một cái mới vừa vào Cương Khí Cảnh, một cái đã là Hậu Thiên thập nhị tầng đỉnh
phong, thực lực song phương căn bản không có biện pháp phóng tới cùng một chỗ!

– Tha ta một mạng!

Thấy Lâm Lạc một quyền đánh úp, Bạch Đông Hòe phát ra tiếng kêu sợ hãi.

Pằng!

Một quyền đánh rơi, Bạch Đông Hòe giống như bùn nhão ngã trên mặt đất, chết
đến không thể chết lại .

Triệu Ngọc Nhụy như đang ở trong mộng, Bạch Đông Hòe chính là Cương Khí Cảnh
tuyệt đỉnh cao thủ, chỉ là ở trước mặt Lâm Lạc lại như là hài nhi yếu ớt, nói
giết liền giết, căn bản không có chống cự chi lực!

Cường giả còn trẻ như vậy, nếu có thể mời chào về gia tộc, này lo gì gia tộc
không hưng thịnh?

Đối với Lâm Lạc một lòng cầu đạo mà nói, Triệu Ngọc Nhụy không mặc quần áo đối
với hắn mà nói căn bản không có một chút hứng thú.

Tuy hắn đối với “địa phương” trên người Triệu Ngọc Nhụy cùng hắn không đồng
dạng như vậy có chút tò mò, nhưng cái hấp dẫn này so ra kém xa mảnh hàn băng
trong dược trì kia! Lâm Lạc nhảy vào trong dược trì, dùng chân giẫm khối hàn
băng này, nhanh chóng hút ra Thủy lực trong đó!

Trong dược trì nhiệt độ cực thấp, nhưng dược lực nhập thể lại có thể hình
thành một cổ lửa nóng, cho dù võ giả cảnh giới thấp cũng có thể dựa vào cổ
nhiệt khí này bảo vệ kinh mạch toàn thân, không đến mức bị dòng nước đông lạnh
ảnh hưởng thân thể.

Triệu Ngọc Nhụy nguyên lai tưởng rằng Lâm Lạc sẽ đối với nàng làm ra cử động
loạn gì đó, dù sao tướng mạo cùng dáng người của nàng bày ở đây, tuyệt đối là
mỹ nữ không thể thấy nhiều, hơn nữa lại là toàn thân như nhộng, đủ để cho
nam nhân hóa thân dã thú!

Mà nàng cũng có giác ngộ hy sinh của mình, chẳng những sẽ không chống cự, còn
có thể theo ý hầu hạ, đem Lâm Lạc cột vào trên chiến xa gia tộc của mình! Mặc
dù nàng là nữ lưu, nhưng ánh mắt nhìn đến lại phi thường lâu dài, nếu có thể
dùng nàng để đổi lấy lực lượng của Lâm Lạc, đây tuyệt đối là buôn bán lời!

Huống hồ, tuy Lâm Lạc không phải tuyệt đỉnh mỹ nam tử, nhưng dáng người hoàn
mỹ, ngũ quan đoan chính, đã có tài trí mưu lược kiệt, lại trầm ổn kiên nghị,
phu quân tốt như vậy nàng còn có cái bất mãn gì?

Nhưng Lâm Lạc lại đối với nàng chẳng thèm ngó tới, làm cho trong lòng Triệu
Ngọc Nhụy buông lỏng đồng thời lại có chút mất mát.

Nàng yên lặng lấy ra quần áo trong bao mặc vào, sau một lúc do dự, nàng chậm
rãi trượt vào trong dược trì, cẩn cẩn dực dực mà nhìn xem Lâm Lạc, trước Lâm
Lạc cũng không có ngăn cản những người khác hấp thụ dược lực, mà kỳ ngộ như
thế này Triệu Ngọc Nhụy xác thực không muốn bỏ qua, bởi vậy cho dù biết rõ Lâm
Lạc thâm bất khả trắc, nàng vẫn là quyết định thử một chút.

Lâm Lạc nào có tâm tình đi lý tới nàng, cho dù Triệu Ngọc Nhụy uống hết tất cả
nước trong hồ hắn cũng sẽ không có bất cứ ý kiến gì, so với Thủy tinh hoa
trong hàn băng, lực lượng trong nước thuốc này không đáng giá nhắc tới!

Triệu Ngọc Nhụy tâm tình buông lỏng, nhưng nàng lại càng ngày càng khó hiểu,
ao nước này thần kỳ như thế, Lâm Lạc chắc chắn sẽ không thể không biết, nhưng
vì cái gì lại nguyện ý cùng người khác chia xẻ?

Nàng suy nghĩ một hồi cũng không có nghĩ ra giải thích hợp lý liền không thèm
nghĩ nữa, toàn lực hấp thụ tinh hoa trong nước thuốc.

Ngắn ngủn một ngày sau, Thủy hệ chân nguyên lực của Lâm Lạc liên tiếp đột phá,
đồng dạng tiêu thăng đến Hậu Thiên thập nhị tầng đỉnh phong!

Mà dược lực trong dược trì cũng bị Triệu Ngọc Nhụy luyện hóa được thất thất
bát bát, không còn có hàn khí bốc lên, thành một vũng nước trong không có gì
kỳ lạ.

Hai người cũng không nói lời gì, nhưng Triệu Ngọc Nhụy tự nhiên dùng Lâm Lạc
cầm đầu, thấy hắn khởi hành đi tới, lập tức cũng đi theo di động.

Xuyên qua một thông đạo thật dài, bọn họ đi tới một cái sơn cốc dưới đất, sơn
cốc này cũng không lớn, phương viên chỉ khoảng hơn mười trượng, phía trước là
vách đá cao trăm trượng tả hữu, từ trên đỉnh rủ xuống 10 dây xích sắt, hiển
nhiên là có thể cung ứng người leo. Hai bên trái phải là vực sâu vô tận, nhưng
bọn họ tới nơi này cư nhiên còn có hai lối nhập khẩu.

Trên vách đá viết hai hàng chữ cực đại: đạt được nhai này, được ta di bảo!

Bất quá hai người Lâm Lạc cùng Triệu Ngọc Nhụy vẫn chưa đi đến dưới vách đá,
chỉ nghe tiếng bước chân thình thịch thình thịch trầm trọng vang lên, ở hai
lối vào khác đột nhiên lao tới một đoàn khôi lỗi!

– Hỏng bét, đi mau!

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.