Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 57: Bảo Tàng. (1)


– Không được!

Một thanh niên nam tử khác lập tức lắc đầu:

– Chúng ta việc này quan hệ quá nhiều, tuyệt không có thể để lộ một chút tin
tức, biểu muội, ngươi quá nhân từ nương tay rồi!

Nàng kia y nguyên lắc đầu:

– Ta tuyệt không đồng ý vô cớ giết người!

– Ha ha!

Một Hậu Thiên cửu tầng lão giả đứng ra giảng hòa.

– Tư Nguyên nói không sai, chúng ta việc này quan hệ quá lớn, tuyệt không có
thể bốc lên một chút nguy hiểm! Bất quá, Ngọc Nhụy không muốn giết người, vậy
hãy để cho người này tạm thời đi theo chúng ta, đợi sau khi chúng ta được đến
bảo tàng, lại thả hắn rời đi!

Lâm Lạc không khỏi bật cười, những người này thật đúng là coi hắn như không
khí, như thế nào cũng không hỏi ý kiến của hắn? Bất quá, nghe được hai chữ bảo
tàng, Lâm Lạc không khỏi nhãn tình sáng lên, hắn đang lo không có Ngũ Hành
tinh hoa có thể luyện hóa, nói không chừng trong cái gọi là bảo tàng của bọn
họ thật có Ngũ Hành tinh hoa!

Dù sao hiện tại hắn cũng không có mục tiêu gì, nhàn rỗi đi theo thử vận may
vậy.

Nàng kia hướng Lâm Lạc đi đến, lộ ra một vòng tiếu dung nói:

– Vị bằng hữu này, ngươi cũng nghe đến chúng ta mới vừa nói rồi đó, đành phải
ủy khuất ngươi cùng chúng ta chung sống một thời gian ngắn !

Lâm Lạc đã đánh chủ ý hắc ăn hắc, tự nhiên sẽ không đem thái độ của đối phương
để ở trong lòng, nhếch miệng lộ ra một vòng mỉm cười.

– Xuy, tiểu tử này là ngốc tử sao?

Thanh niên nam tử kia cười khẩy nói, trong ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường.

Sau khi chín người kia hơi chút nghỉ ngơi, lại ở trong cốc bắt đầu tìm kiếm
lên, còn bất chợt lấy ra một tờ địa đồ nhìn xem. Qua ít nhất một canh giờ, bọn
họ đi tới một ngõ ngách trong hạp cốc, đều lấy ra vũ khí trên mặt đất đào lên.

Lâm Lạc đã cùng nàng kia nói chuyện phiếm một hồi, biết lai lịch của nhóm
người này: hai lão giả Hậu Thiên cửu tầng phân biệt là Chu Vũ Thông cùng Triệu
Tam Lưỡng, nàng kia gọi là Triệu Ngọc Nhụy, mà thanh niên thần sắc rất kiêu
ngạo kia tên là Chu Tư Nguyên, về phần tính danh những người khác Lâm Lạc nghe
qua liền không để ý.

Bọn họ đều là đến từ một trấn nhỏ của Thổ Điện Quốc, phân biệt thuộc về Triệu
gia cùng Chu gia, là hai đại gia tộc của địa phương, cùng tình huống của Lâm
gia ở Bạch Dương trấn không sai biệt lắm, nhưng thực lực kém hơn rất nhiều, rõ
ràng ngay cả một Cương Khí Cảnh cao thủ cũng không có. Mà Chu, Triệu hai nhà
là quan hệ thông gia nhiều năm, mẫu thân của Triệu Ngọc Nhụy là cô cô của Chu
Tư Nguyên.

Tiền bối hai nhà Chu, Triệu ở rất nhiều năm trước có được một tấm tàng bảo đồ,
bảo tàng ở này trong Nam Hoang sa mạc. Chỉ là trong sa mạc khắp nơi cát vàng
đầy đất, căn bản không thể nào phán đoán địa hình, bởi vậy cho đến chút ít năm
gần đây, hai nhà mới rốt cuộc tìm được địa phương, phái ra cao thủ gia tộc đi
đoạt bảo.

Chu Tư Nguyên đối với Lâm Lạc rất không chào đón, đặc biệt khi Lâm Lạc cùng
Triệu Ngọc Nhụy nói chuyện, trong ánh mắt của hắn chớp động lên âm độc, tựa hồ
đem Triệu Ngọc Nhụy xem thành độc chiếm, không để cho bất luận kẻ nào nhúng
chàm.

Nói thật, tuy Triệu Ngọc Nhụy cũng có thể xem như đại mỹ nữ, nhưng cách Nam
Nhược Hoa còn có một đại đoạn chênh lệch, ít nhất ở khí chất là kém đến nhiều
lắm. Lâm Lạc ngay cả mị lực của Nam Nhược Hoa cũng có thể không đếm xỉa, huống
chi là Triệu Ngọc Nhụy này?

Nhưng Chu Tư Nguyên hiển nhiên không cho là như vậy, chỉ là e ngại Triệu Ngọc
Nhụy nên không phát tác đi ra, Lâm Lạc có thể khẳng định, cho dù bảo tàng tới
tay, bọn họ “thả” mình rời đi, Chu Tư Nguyên cũng sẽ phái người đi tập sát
hắn!

Tuy lực lượng võ giả cường đại, nhưng không có công cụ tiện tay, đào đất chưa
hẳn có thể so với người bình thường nhanh hơn bao nhiêu. Gần nửa ngày xuống,
cả đám mới đào ra một cái hố to sâu bảy xích, rộng một trượng, nhưng phía dưới
ngoại trừ đất chính là cát, căn bản không có bóng dáng bảo tàng gì.

Lâm Lạc nhàm chán ngáp một cái, lúc này Ngân Mang ngủ say đã tỉnh lại, lập tức
từ trong ống tay áo của hắn chui ra, chi nha chi nha một hồi gọi bậy.

Tiểu đông tây vô tội vừa đáng yêu hiển nhiên dễ dàng đạt được nữ tính ưu ái,
Triệu Ngọc Nhụy lập tức nhãn tình sáng lên, chuyển không mở mục quang .

– Lâm huynh đệ, đây là thú sủng của ngươi sao?

Triệu Ngọc Nhụy muốn đưa tay đi ôm Ngân Mang, nhưng Ngân Mang lại đối với
người xa lạ cực kỳ cảnh giác, nhanh như chớp lẻn đến trên bờ vai Lâm Lạc,
người đứng mà dậy, đối với Triệu Ngọc Nhụy huy động hai chân trước ngắn nhỏ
làm cảnh cáo, bộ dáng kia vừa đáng yêu lại buồn cười.

Lâm Lạc nhẹ gật đầu nói:

– Ta trong lúc vô tình nhặt được một quả trứng mãnh thú, ấp ra đến tiểu gia
hỏa này, khẩu vị to đến kinh người, ăn muốn làm ta tán gia bại sản!

Hắn như thế là không có nói sai, chỉ là dấu diếm vài trọng điểm, tỷ như Ngân
Mang vốn là tồn tại bên trong một khối hỏa ngọc, mà tiểu tử kia ở thời điểm
mới ra sinh, liền dám ăn bát giai Yêu hạch!

– Ta có thể ôm nó một cái không?

Ánh mắt Ngân Mang vô tội làm cho Triệu Ngọc Nhụy ái tâm lan tràn, hướng Lâm
Lạc cầu khẩn nói.

Lâm Lạc tiện tay đem Ngân Mang từ trên vai bắt xuống, đưa tới trong tay Triệu
Ngọc Nhụy. Mà bổn sự quan sát của tiểu tử kia phi thường cao minh, thấy Lâm
Lạc đối với Triệu Ngọc Nhụy có chút hiền lành, thì không có phản kháng, cho
Triệu Ngọc Nhụy ôm nó vào trong ngực.

– Chi nha, chi nha!

Ngân Mang phát ra tiếng kêu đáng yêu, hai mắt ngập nước, làm cho Triệu Ngọc
Nhụy đối với nó càng phát ra yêu thích.

– Có thể đem nó bán cho ta không?

Lâm Lạc lắc đầu:

– Ta không thiếu tiền!

Triệu Ngọc Nhụy không khỏi thập phần đáng tiếc, nhưng Chu Tư Nguyên lại từ bên
cạnh đi tới, tiếp lời nói:

– Biểu muội, cùng hắn khách khí như vậy làm gì? Hắn là tù nhân của chúng ta,
không có giết hắn cũng đã là thiên đại ban ân, cầm hắn một ít đồ vật lại có
cái gì?

Hắn nhìn về phía Lâm Lạc, dùng ngữ khí trên cao nhìn xuống nói:

– Ngươi không có ý kiến chứ?

Nếu như đã biết rõ chỗ bảo tàng, Lâm Lạc cũng không ngại lập tức triển lộ ra
lợi trảo dữ tợn! Bất quá lúc này Ngân Mang cảm thấy sát khí của Lâm Lạc, đột
nhiên từ trong ngực Triệu Ngọc Nhụy chui ra, hướng Chu Tư Nguyên phong đi,
chính xác giống như một đạo Ngân Mang.

Chu Tư Nguyên kinh hãi, vội vàng lui ra phía sau, Ngân Mang chu cái miệng nhỏ,
nhắm bàn tay của Chu Tư Nguyên cắn tới.

– A…

Hàm răng của Ngân Mang là sắc bén bực nào, ngay cả vỏ trứng mà Lâm Lạc phải
sử dụng năm thành lực lượng mới có thể bóp nát nó cũng có thể tạp băng tạp
băng thoải mái cắn nuốt, huống hồ là thân thể huyết nhục?

Mặc dù nói võ giả dùng chân nguyên lực rèn luyện thân thể, làn da, cốt cách
cứng cỏi sẽ theo tu vi tiến cảnh mà đề cao, vốn dĩ tu vi của Chu Tư Nguyên
chính là Hậu Thiên thất tầng, cái này có thể cường đi nơi nào?

Bàn tay của Chu Tư Nguyên ngạnh sanh sanh bị Ngân Mang cắn xuống một miếng
thịt, cả bàn tay lập tức trở nên huyết nhục mơ hồ, đau đến hắn khóc thét liên
tục.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.