Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 53: Ô Nguyên Thạch. (2)


– Lão Bát, ngươi kêu cái gì vậy?

Bạch Vân Tông Thất trưởng lão đang nhắm mắt tu luyện, nghe vậy không khỏi mở
mắt.

– Dựa theo điển tịch ghi lại, Hôi Thạch Ly ấu tể mười ngày sinh răng, trăm
ngày sinh trảo, nhưng chúng ta đi đến doanh địa đã có mười một ngày, Hôi Thạch
Ly ấu tể này lại thủy chung không có mọc răng!

Sắc mặt Bát Trưởng lão rất khó nhìn.

– Trừ phi…

Cửu Trưởng lão cũng biến sắc, tựa hồ đột nhiên nghĩ đến cái gì.

– Trừ khi ấu tể này còn không có ăn Ô Nguyên Thạch!

Thất trưởng lão cùng Bát Trưởng lão đồng thời kêu lên.

Hai mắt Cửu Trưởng lão nhíu lại, lập tức bùng lên một đạo Thần Quang sắc bén,
giống như lợi kiếm. Hắn đột nhiên quát:

– Nghiêm Minh, tới gặp chúng ta!

Chỉ có ba bốn tức thời gian, Nghiêm chấp sự đã xuất hiện trong doanh trướng,
lập tức quỳ xuống hành lễ nói:

– Gặp qua ba vị Trưởng lão!

– Nghiêm Minh, ta hỏi ngươi, lúc bọn ngươi bắt được đến Hôi Thạch Ly ấu tể
này, có từng chứng kiến phụ qua có một tảng đá màu đen không?

Thất trưởng lão mở miệng hỏi.

– . . .

Nghiêm chấp sự không khỏi khẽ giật mình, lúc ấy hắn chỉ lo Hôi Thạch Ly ấu tể,
làm sao đi lưu tâm tảng đá gì! Nhưng hắn vẫn không dám đem lời này nói ra, bởi
vì ba vị Trưởng lão hiển nhiên rất coi trọng việc này, thần sắc nghiêm túc đến
đáng sợ!

Hắn nghĩ nghĩ, mới nói:

– Đệ tử cũng không tinh tường, bất quá tất cả gì đó từ trong động Hôi Thạch
Ly mang tới toàn bộ đều ở kho hàng niêm phong cất vào kho, đệ tử lập tức đi
thăm dò xem một phen!

– Không cần, chúng ta tự mình đi!

Ba Tiên Thiên Cảnh cao thủ đứng dậy, dĩ nhiên từ trong doanh trướng biến mất.

Nghiêm chấp sự cũng không dám chậm trễ, vội vàng chạy đi kho hàng, nhưng thời
điểm hắn đuổi tới, lại chỉ xem sắc mặt ba vị Trưởng lão đều tái nhợt, một bộ
giận không kiềm được.

Tuy hắn không rõ ràng lắm xảy ra chuyện gì, nhưng có thể khẳng định tuyệt
không có chuyện tốt! Bi kịch nhất vẫn là hắn không thể không kiên trì đi tới
nói:

– Ba vị Trưởng lão, có tìm được không?

– Nói nhảm, tìm được rồi chúng ta còn có thể đứng ở chỗ này sao?

Bát Trưởng lão trừng mắt, đối với Nghiêm chấp sự chính là một phen quát tháo.

Ngược lại Thất trưởng lão thì tỉnh táo một ít nói:

– Nhanh chóng mang bọn ta đi hang động của Hôi Thạch Ly, nói không chừng Ô
Nguyên Thạch còn ở chỗ này!

– Không sai, người bình thường căn bản không biết Ô Nguyên Thạch trân quý!

Nghiêm chấp sự cuối cùng nhịn không được hỏi:

– Ba vị Trưởng lão, Ô Nguyên Thạch này đến tột cùng là vật gì?

– Mặc dù Hôi Thạch Ly là tồn tại trong huyết mạch của mãnh thú tương đối cao,
nhưng bình thường cực hạn là ở Hậu Thiên thập nhị tầng, chỉ có ở kỳ ấu niên ăn
Ô Nguyên Thạch, mới có thể sau khi thành niên đột phá Tiên Thiên Cảnh!

Thất trưởng lão nói ra.

– Không chỉ là Hôi Thạch Ly, tất cả mãnh thú ấu tể thổ hệ đều phải ăn Ô
Nguyên Thạch mới có hi vọng sau khi thành niên tiến vào Tiên Thiên Cảnh!

Cửu Trưởng lão tiếp lời nói.

– Nếu là Hôi Thạch Ly bình thường còn chưa tính, Tiên Thiên Cảnh Hôi Thạch Ly
sinh con, này nhất định là đã chiếm được Ô Nguyên Thạch, nếu không chúng nó
tuyệt sẽ không sinh hậu duệ!

Bát Trưởng lão cuối cùng nói ra.

Ba người liếc nhau, Thất trưởng lão nắm lấy phía sau lưng Nghiêm chấp sự,
giống như Lão Ưng trảo gà con, làm cho Nghiêm chấp sự căn bản không có sức
phản kháng! Ba người đồng thời bay vọt đi, trong nháy mắt rời khỏi doanh địa.

Gần kề hơn hai canh giờ sau, bọn họ đi tới huyệt động của Hôi Thạch Ly, có thể
thấy được tốc độ của Tiên Thiên Cảnh cao thủ nhanh như thế nào!

Tam đại trưởng lão ở trong động tìm tòi một phen, sắc mặt càng phát ra khó
coi.

Nghiêm chấp sự biết mình xông đại họa, nếu Hôi Thạch Ly ấu tể không cách nào
đột phá Tiên Thiên Cảnh mà nói, chiến dịch công kích Tiên Thiên Hôi Thạch Ly
chính là thiệt thòi về đến nhà! Mười một Cương Khí Cảnh cao thủ chết, tổn
thương gần hết, lại chỉ đổi lấy một đầu mãnh thú tương lai chỉ có Hậu Thiên
thập nhị tầng, cái tổn thất này căn bản không phải Bạch Vân Tông có thể thừa
nhận !

Hắn vội vàng vắt hết óc, đột nhiên nhãn tình sáng lên nói:

– Ba vị Trưởng lão, sau khi chúng ta sưu qua sơn động này, người ba đại gia
tộc đã từng tiến vào qua, nói không chừng Ô Nguyên Thạch đã rơi vào trong tay
của bọn hắn!

– Hồ đồ! Địa phương trọng yếu như vậy cũng có thể cho bọn hắn tiến đến sao?

Thất trưởng lão giận dữ, thân thủ hư không tát tới một cái.

Pằng…

Gò má bên trái của Nghiêm chấp sự lập tức cao cao sưng lên.

Nhưng Nghiêm chấp sự lại giận mà không dám nói gì, còn phải vô cùng cung kính
cúi đầu nhận lầm.

– Tốc tốc về đến doanh địa, đồng tiến phong tỏa, không cho bất luận kẻ nào
rời đi, cho đến khi tìm được Ô Nguyên Thạch mới thôi!

Ba Trưởng lão đồng thời gật đầu, nắm lên Nghiêm chấp sự, giống như một cơn lốc
lướt gấp đi xa.

. . .

Sau khi Lâm Lạc trở lại doanh địa, lại vừa vặn gặp được tin tức Bạch Vân Tông
tuyên bố phong tỏa doanh địa, ngay từ đầu hắn còn không biết xảy ra chuyện gì,
nhưng phong tỏa doanh địa hắn không cách nào săn bắt mãnh thú, tìm kiếm Ngũ
Hành tinh hoa, chỉ có thể dựa vào khiếu huyệt thu nạp linh khí đến tu luyện,
đây là hắn không thể tiếp nhận !

Huống hồ, không thể vào ra doanh địa hắn cũng không cách nào hoàn thành nhiệm
vụ, lợi nhuận không đến điểm tích lũy, thì đổi không đến vũ kỹ cùng tài liệu,
cái này là làm trái với mục đích tới đây của hắn! Nếu bị nhốt trong doanh địa
mà nói, vậy hắn cần gì phải tới nơi này?

Không chỉ là hắn, người của Tam đại gia tộc đều là tiếng oán than dậy đất, chỉ
là ngại dâm uy của Bạch Vân Tông mới có thể ở trong đáy lòng nén giận vài câu.

Nhưng sau đó, Bạch Vân Tông lại tuyên bố một tin tức, muốn người Tam đại gia
tộc giao ra Ô Nguyên Thạch lấy được trong huyệt động của Hôi Thạch Ly. Lâm Lạc
ngay từ đầu cũng không biết Ô Nguyên Thạch là cái gì, nhưng Bạch Vân Tông miêu
tả kỹ càng về Ô Nguyên Thạch, tỷ như đen nhánh như than đá…

Lâm Lạc lập tức nghĩ đến khối hắc thạch bị hắn luyện hóa, cũng giúp hắn đạt
tới Hậu Thiên thập nhất tầng chính là Ô Nguyên Thạch!

Cái này cũng không quá kỳ diệu a, nếu để cho Bạch Vân Tông biết rõ Ô Nguyên
Thạch đã rơi vào trong tay của hắn, khẳng định phải buộc hắn giao ra, nhưng
vật đó đã bị hắn luyện hóa, cho dù Lâm Lạc muốn giao cũng giao không được!

Huống chi, hắn lại không có trộm không có đoạt, Ô Nguyên Thạch này là Bạch Vân
Tông không có ánh mắt bỏ lỡ, bây giờ còn muốn lấy về sao?

Lúc trước thời điểm được đến Ô Nguyên Thạch, chỉ có hai người nhìn qua, có lẽ
bọn họ trong khoảng thời gian ngắn đã quên, nhưng không cần quá lâu bọn họ
nhất định sẽ nhớ tới!

Nếu đến lúc đó bọn họ đi mật báo mà nói. . .

Tưởng tượng như vậy, Lâm Lạc lập tức đứng lên, hướng bên ngoài doanh địa đi
đến.

– Đứng lại!

Sau khi mệnh lệnh phong tỏa doanh địa ban ra, Bạch Vân Tông phái ra rất nhiều
đệ tử phân tán ở chung quanh doanh địa canh gác, cấm bất luận kẻ nào rời doanh
địa. Lâm Lạc lập tức bị một tên đệ tử Bạch Vân Tông ngăn cản đường đi.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.