Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 495: Tiến vào


Con rối cũng không khó nắm trong tay.

Lâm Lạc đem thần thức tiến vào trong đó, lập tức đạt được chủ quyền khống chế
đối với con rối này. Hắn cảm giác cũng giống như khống chế thân thể của chính
mình, tự nhiên không có chút khó khăn.

Chỉ là khi một lòng toàn lực khống chế con rối thì bản thân Lâm Lạc nhìn như
hơi ngốc.

Bất quá, đây chính là con rối tiên cảnh, có thể bộc phát ra công kích so sánh
được với nhị bộ linh giả, uy lực cực kỳ cường đại. Lâm Lạc khống chế được con
rối rồi đánh nhẹ một quyền liền lập tức làm cho không gian chấn tán, hình
thành một hắc động nhỏ, khủng bố vô cùng!

Đại ca thật sự là không nói suống, bảo vật như vậy nói đưa là đưa!

Chỉ là con rối tuy rằng cường đại, nhưng cũng siêu cấp phàm ăn, không mấy ai
trên thế gian có thể đáp ứng tài nguyên linh thạch cho nó! Lâm Lạc trong tay
có ba khối bán linh thạch, thêm cả viên đã nạp vào thì tổng cộng cũn chỉ có
thể phát động bốn mươi lần công kích.

Cũng may tác dụng lớn nhất là phòng ngự, về phần công kích cũng chỉ là tác
dụng chấn nhiếp, bằng không Lâm Lạc thật sự táng gia bại sản.

Gần qua ba ngày, mười hai đại hào môn của ba đại thần quốc coi như đến đông
đủ, thêm vào mấy gia tộc có cao thủ Thiên Hợp cảnh, nơi đây tổng cộng có năm
mươi bốn gia tộc, nhân số 786 người!

Có thể nói, toàn bộ lực lượng Ngân Nguyệt đại lục đỉnh phong đều tập trung đến
nơi đây, nếu bị tận diệt thì võ đạo lại gặp phải một lần điêu linh mới.

Mà làm cho thế lực cao thấp Càn Nguyên quốc có chút khiếp sợ là, Lạc Thủy quốc
lại xuất ra một thiên tài tuổi trẻ!

Đây là một tuyệt sắc mỹ nữ phong hoa tuyệt đại, dáng người thon dài, lồi lõm
đầy đủ, mái tóc đen chảy dài như suối, khí phách vương giả không giận tự uy!
Tuy nàng mới chỉ 24 tuổi nhưng thực lực lại đạt tới Thiên Hợp cảnh đỉnh phong!

Theo như võ giả Lạc Thủy quốc nói thì nàng này tên là Lâu Nguyệt Vũ, chính là
quý nữ của Lâu gia thuộc về tứ đại hào môn của Lạc Thủy quốc. Trước kia mặc dù
có nghe đồn nhưng hết sức trầm lắng, không ai biết nàng đến tột cùng như thế
nào tới được bước này!

Nhưng lần này U Ám sâm lâm mở ra, nàng đột nhiên cường thế quật khởi, vừa mới
đả bại đệ nhất nhân Tiếu Nguyên trong thế hệ trẻ tuổi của Lạc Thủy quốc, thành
công đăng đỉnh, được tôn xưng làm “Thần nữ”.

Hai mươi tứ tuổi đã đạt tới Thiên Hợp cảnh đỉnh phong, lại có thể đả bại tam
hệ đồng tu Tiếu Nguyên, thực lực này quả nhiên là khủng bố vô cùng! Lạc Thủy
quốc đã coi nàng như là siêu cấp thiên tài, nhận định sau lần tiến vào U Ám
sâm lâm lần này nhất định có thể tiến vào Thích Biến cảnh, trở thành cường giả
Thích Biến cảnh trẻ tuổi nhất từ trước tới nay!

Mà Đại Việt quốc cũng không thua kém, có một thanh niêm áo lam được võ giả Đại
Việt quốc tôn xưng là “Thiên vương”, là niềm kiêu ngạo của bọn họ!

Người này là người của hào môn đỉnh phong từ Đại Việt quốc, tên là Cảnh Thiên
Hoành, hiện giờ cũng chưa quá sáu bảy mươi tuổi, trước kia vẫn sáng vai với
Dịch Hưng Ba, Tiếu Nguyên, là nhân vật đại biểu cho thế hệ trẻ của ba đại thần
quốc.

Nhưng người này rất khiêm tốn, thế nhân chỉ biết là tu vi rất cao, nhưng đến
tột cùng cao tới trình độ nào thì cũng không ai biết.

Trong ba người này, ai mạnh hơn, ai thiên tài hơn vẫn là đề tài bàn tán của
giới võ giả, bất quá hiện tại không cần đánh cũng có đáp án chính là Cảnh
Thiên Hoành vừa tiến nhập Thích Biến cảnh!

Tuy rằng Lâu Nguyệt Vũ cường thế quật khởi, coi như vương giả trong thế hệ
trẻ. Nhưng theo trước mắt mà nói thì Cảnh Thiên Hoành tuyệt đối là đệ nhất
nhân trong thế hệ trẻ! Hiện tại Cảnh Thiên Hoành đột phá đến Thích Biến cảnh,
rất nhiều bí mật cũng dần dần truyền lưu đi ra.

Nghe nói Cảnh Thiên Hoành đồng dạng ở thời điểm hơn hai mươi tuổi đạt tới
Thiên Hợp cảnh đỉnh phong, có thể thấy được thiên tư không hề dưới Lâu Nguyệt
Vũ. Nhưng chân chính bước ra bước cuối cùng phải qua bốn mươi năm sau, có thể
thấy được đạo quan ải này khó khăn cỡ nào!

Lâu Nguyệt Vũ tuyệt đối là may mắn, bởi vì nàng vừa đạt tới Thiên Hợp cảnh
đỉnh phong thì vừa vặn có thể tiến vào U Ám sâm lâm, có khả năng thật lớn gặp
được đại cơ duyên, do đó trực tiếp bước ra bước cuối cùng, tiến quân Thích
Biến!

Thế giới này quả nhiên đủ loại thiên tài!

Nhưng với Lâm Lạc mà nói thì bọn họ cũng không phải thiên tài, mà là một dạng
nghịch thiên tạo hóa! Tỷ như trong thân thể Tề Thiên có một viên thi hạch
thượng cổ Âm Thi tông tông chủ, lại hoặc như Lâm Lạc, có thể dựa vào cái bớt ở
mắt cá chân tự động tu luyện, nếu huyết mạch bọn họ thức tỉnh sớm, hơn nữa
xuất thân hào môn đỉnh phong thần quốc, cũng chưa hẳn không có cảnh giới như
vậy!

Hiện tại, vương giả thế hệ trẻ của Lạc Thủy quốc đã bị Lâu Nguyệt Vũ chiếm
lấy, Càn Nguyên quốc là Lâm Lạc cường thế đăng cơ, Đại Việt quốc vẫn như cũ là
Cảnh Thiên Hoành độc tôn, hình thành một thế hệ vương giả mới.

Làm cho mọi người tò mò là giữa Lâm Lạc cùng Lâu Nguyệt Vũ thì ai có thể tiến
nhập Thích Biến cảnh trước, còn giữa ba người thì ai là người đầu tiên có thể
đột phá tiên cảnh!

Ba người đều là tuyệt đỉnh thiên tài vạn năm tới nay, không ai hoài nghi bọn
họ đột phá không được tiên cảnh, nhưng đến tột cùng là ai có thể đột phá đầu
tiên? Trước mắt xem ra Cảnh Thiên Hoành chiếm cứ ưu thế tương đối lớn, bởi vì
hắn chỉ thiếu một đại cảnh giới cần vượt qua!

Mà Lâm Lạc lại nhất bất lợi bởi vì hắn trước mắt chỉ có thiên hợp tam trọng
thiên, cho dù lần này đạt được cơ duyên lớn nhất cũng không quá có khả năng
tiến vào Thích Biến cho nên ở đường vương giả bị vây vào hoàn cảnh xấu tuyệt
đối.

Nhưng ai có thể biết tiềm lực chân chính của Lâm Lạc, chỉ cần cho hắn đủ ngũ
hành tinh hoa, hắn không cần đến mười ngày đã có thể đạt tới Thích Biến cảnh
đỉnh phong, bắt đầu đánh sâu vào tiên cảnh!

Cảnh Thiên Hoành làm cho người ta cảm giác tương đối âm trầm, đứng gần hắn
trong vòng mười trượng đều không nhịn được toàn thân nổi mồ hôi lạnh. Ánh mắt
người này dài nhỏ, bị hắn liếc mắt một cái liền giống như bị độc xà nhìn vào
chằm chằm!

So ra thì Lâu Nguyệt Vũ bình dị gần gũi hơn, trên mặt luôn mang theo nét tươi
cười. Nhưng cũng không nên nghĩ đến nàng nhiệt tình, ở nàng trời sinh đã có
một loại khí phách vương giả cao cao tại thượng, người thường đứng ở bên người
nàng sẽ tự biết xấu hổ, cam tâm tình nguyện quỳ gối dưới chân của nàng, nghe
theo mệnh lệnh của nàng.

Nhiều gia tộc như vậy hình thành ba trận doanh, tuy rằng trong đó không đến
mức ra tay quá nặng, nhưng khẳng định sẽ không đi lại. Bởi vì tiên cảnh tối
cường giả Mã gia Đại Việt quốc bị Tô Quảng Khai làm thịt, bởi vậy bọn họ dĩ
nhiên thiếu đi một tiên cảnh tối cường giả, ở thế hạ phong về chiến lực cao
nhất.

Kỳ thật, Càn Nguyên quốc nếu có thể đem Đường Điềm cùng Bảo Bảo đại tiên tính
cả vào thì tổng cộng có sáu cường giả tiên cảnh, chiến lực tối cường.

Nhưng U Ám sâm lâm vừa mở ra một ngày thì đã có tới ba bốn thế lực hung thú
kéo đến!

Số lượng không nhiều lắm, cũng chỉ có bảy chích.

Con đầu tiên là một con cua cực lớn cứ thế ngang nhiên bò tới, sáu con khác đi
sau, nhìn qua cũng biết nó là hung thú cường đại nhất trong cả đám.

“Quảng Khai huynh” Con cua lớn này lại có thể nói tiếng người, hai cái càng
lớn huơ huơ khiến mọi người nhìn vào toát mồ hôi lạnh.

Tô Quảng Khai cung tay, nói:“Xích Thủy huynh!”

Một người một cua chào nhau đơn giản một tiếng rồi không nói thêm câu gì, con
cua lớn dẫn sáu con hung thú tránh sang một bên, im lặng nghỉ ngơi.

Đợi Tô Quảng Khai trở về, Lâm Lạc cùng Lăng Kinh Hồng ra ngoài đón, đều
hỏi:“Bảy con hung thú này đều là tồn tại linh mẫn cảnh?”

“Không sai!” Tô Quảng Khai gật gật đầu,“Hung thú đầu lĩnh kia thuộc loài Xích
Thủy Hổ Giải, là nhị bộ linh giả, tên là Đông Xích Thủy, chính là con của nó
bị chém giết rồi dẫn phát thú triều!”

Trách không được có thể cùng Tô Quảng Khai xưng huynh gọi đệ, cũng khó trách
lại đứng đầu sáu lão đại hung thú khác. Trong thiên địa hiện giờ có thể đạt
tới nhị bộ linh cảnh e cũng chỉ có một người một thú này.

Nhưng không nghĩ tới là ngay cả hung thú cũng sẽ tham gia lần mạo hiểm này, có
thể thấy được U Ám sâm lâm cực kỳ quan trọng dù đối với nhân loại hay là hung
thú.

Thêm một ngày đi qua, đúng là thời điểm độc chướng của U Ám sâm lâm yếu nhất,
sẽ kéo dài trong ba tháng!

“Đi!”

Nhân mã bốn phương nhất tề xuất động, hướng về trong rừng rậm xuất phát.

Ba trăm năm nay, rừng rậm mới có thể nghênh đón một lần “Khách nhân.” Cho dù
trước kia trong rừng có một con đường nhưng qua thời gian lâu như vậy thì đã
sớm khuất lối, cần tiếp tục mở lại.

Cũng may chuyện này đối với cao thủ mà nói, chặt đi mấy cây to là chuyện đơn
giản, hoàn toàn không cần tốn nhiều sức.

Bốn phương thế lực cũng không theo chung một đường, theo như Tô Quảng Khai nói
thì U Ám sâm lâm phi thường lớn, bởi vậy tứ phương hoàn toàn có thể đi vào các
khu vực khác nhau, miễn cho sau khi đồng thời phát hiện bảo vật lại đại chiến
một hồi.

U Ám sâm lâm chính là một cái đại bảo khố, rất nhiều các loại kì trân!

Hơn hai trăm cao thủ đứng đầu Càn Nguyên quốc hình thành một mũi tên đi tới,
làm cho Lâm Lạc ngoài ý muốn là,Dịch Hưng Ba vậy mà cũng xuất hiện ở trong đội
ngũ Dịch gia. Tuy rằng khuôn mặt hắn âm u nhưng cũng không có nhiều thất vọng,
chỉ là không còn duy trì được thân hình thư sinh trước kia mà xuất ra chân
diện mục.

Đây coi như phản phác quy chân, cho thấy Dịch Hưng Ba đã buông hư vinh trong
lòng, trở về chính mình!

Nguyên bản hắn luôn luôn ở dưới cái bóng Phạm Thương Vũ, thậm chí mạnh mẽ ngụy
trang ra áo trắng phiêu phiêu tiêu sái, trong lòng kỳ thật yếu đuối, tự đem
mình ở dưới Phạm Thương Vũ.

Một võ giả muốn trở thành cao thủ đứng đầu, phải có được một ý chí không sợ,
kiên định chính mình tối cường! Mà Dịch Hưng Ba sau khi bị Lâm Lạc đánh cho
thảm bại, ngược lại yên tâm, một lần nữa trở về chính mình đường, đối hắn mà
nói, thất bại vừa rồi ngược lại là một chuyện tốt!

U Ám sâm lâm đúng với tên gọi, âm trầm đáng sợ, chướng khí nồng đậm, thậm chí
ngay cả cao thủ như bọn họ cũng bị hạn chế thật lớn, thị lực căn bản không thể
nhìn xa.

“Nhớ kỹ, nơi này hết thảy đều tràn ngập nguy hiểm, cho dù là một cây nhánh cây
cũng khả năng lấy mạng của ngươi! Thời điểm nào cũng đều phải bảo trì vạn phần
cảnh giác, tuyệt không dễ dàng làm cho thân thể đụng chạm gì vào vật nào khi
chưa xác định an toàn hay không!”

Trước khi tiến vào rừng rậm, Tô Quảng Khai và bốn tiên cảnh tối cường giả đều
dùng ngữ khí nghiêm túc nói.

Bọn họ ăn vào dược vật kháng độc, xông vào chỗ nguy hiểm nhất của đại lục này.

Nhưng qua được một ngày, trừ bỏ cây cối rậm rạp, bọn họ căn bản không gặp được
một con vật còn sống, cũng không gặp được nguy hiểm gì. Những người lần đầu
tiên tới nơi này khó tránh khỏi có chút khinh thường, dần dần không hề toàn bộ
tinh thần đề phòng như ngay từ đầu.

Buổi tối, mọi người dừng lại nghỉ ngơi, ăn chút thực vật, thoáng điều tức một
lát. Cả ngày thần kinh căng thẳng, cho dù cao thủ cũng đã mệt chết.

“Ôi!” Một gã cao thủ Thiên Hợp cảnh của Phạm gia đột nhiên kinh hô. Một bàn
tay vội vàng giơ lên, không biết bị cái gì mà đã có một vết thương.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.