Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 472: Băng động (2)


Lâm Lạc tiếp tục tiến nhanh về phía trước, dù thương thế trên người đau nhức
nhưng hắn vẫn không một chút nhíu mày.

Ào ào ào!

Đám Hắc Minh Ngư phía xa đã càng ngày càng gần!

Mà bờ bên kia cách Lâm Lạc cũng đồng dạng càng ngày càng gần, 30 trượng! Hai
mươi trượng! Mười trượng! Năm trượng!

– Ào.

Toàn bộ đám Hắc Minh Ngư đã tập kích đến!

Lâm Lạc thét dài một tiếng, Chiến Ý chi quyền tái xuất, chiến ý mãnh liệt cuộn
lên! Lần này trong Chiến Ý chi quyền dung hợp cả ý niệm cầu sinh mãnh liệt của
hắn. Quyền đầu kim sắc vừa hiện, dù cho Hung Thú Thiên Hợp cảnh cũng bị ngưng
trệ!

Đã tới rồi!

Lâm Lạc bước ra một bước cuối cùng, lên tới trên bờ. Nhưng hai đùi của hắn đã
gần như rách bươm, cơ hồ nhìn không ra một chỗ lành lặn!

Nhắc tới cũng kỳ quái, đám Hắc Minh Ngư tuy có hai chân nhưng cũng không dám
lên bờ, chỉ là xếp thành một hàng ven bờ, trong mắt hiện lên hàn mang khát
máu. Nhưng cả đám cũng chỉ nhìn chòng chọc hai người thật lâu sau rồi lộn xộn
lui đi, chui vào biến mất trong dòng nước.

Hai người lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng Lăng Kinh Hồng thấy hai chân của
Lâm Lạc đầm đìa máu tươi thì bất giác đau lòng, vội vàng lấy ra đan dược cho
hắn tiến hành trị liệu.

Thời gian qua sông dù chỉ ngắn ngủi hơn mười nhịp thở nhưng đã khiến cho Lâm
Lạc trải qua vài lần sinh tử, ba giọt tử huyết càng thiêu đốt toàn bộ mới có
thể làm cho hắn trụ vững. Nếu muốn ngưng tụ ra một giọt Tử Huyết cần thời gian
hai ngày.

Nếu võ giả phổ thông bị thương thế như vậy thì ít nhất cũng phải qua mười ngày
nửa tháng tĩnh dưỡng, nhưng Lâm Lạc chỉ cần lại ngưng ra một giọt Tử Huyết thì
có thể nhanh chóng khép lại.

Dừng lại bên cạnh bờ hai ngày, Lâm Lạc mới cô đọng ra một giọt Tử Huyết mới,
miệng vết thương rất nhanh đã khép lại, kinh mạch lẫn cơ nhục lại trọng sinh,
trong mắt phàm nhân tuyệt đối có thể xưng là kỳ tích.

Chỉ là vượt qua đầu Hắc Hà này đều là nguy hiểm như thế, Lâm Lạc nào dám liều
lĩnh. Tuy thương thế hắn đã tốt nhưng vẫn dành ra sáu ngày để cô đọng ra ba
giọt Tử Huyết bổ sung rồi mới tiếp tục khởi hành với Lăng Kinh Hồng.

Dọc theo con đường này tựa hồ đã không có nguy hiểm gì, qua nửa ngày thì bọn
họ cũng tới Hà Lưu cuối cùng, thấy được một cái cửa vào sơn động cực lớn.

Động Khẩu cao chừng mười trượng, u tối như miệng một con dã thú có thể thôn
phệ hết thảy vật gì! Thỉnh thoảng lại có gió núi lùa ra lạnh thấu xương.

– Cẩn thận một chút!

Thấy Lâm Lạc chuẩn bị đi về phía trước, Lăng Kinh Hồng không tự chủ được dặn
dò một câu.

Lâm Lạc mỉm cười, nói:

– Ta biết rồi!

Hai người một trước một sau tiến vào sơn động, tràng cảnh âm u cũng không duy
trì được bao lâu, rất nhanh ngay tại trước mặt của bọn họ đã hiện ra một trời
băng tuyết. Vô số đạo băng lăng rủ xuống từ đỉnh động, dày chừng nửa trượng,
dài đến vài chục trượng, phảng phất như từng thanh cự kiếm hay trường mâu.

Mà trên mặt đất cũng hiện đầy băng sương, tuyết trắng phủ dày, phảng phất đây
không phải là sơn động mà là Tuyết Sơn băng lĩnh.

Hô!

Gió lạnh gào thét, động phong tạo thành từng đạo băng nhận bắn về phía hai
người.

Đinh đinh đinh!

Hai người phân biệt xuất quyền huy kiếm đánh tan những băng nhận này. Điều
kinh khủng là trên trường kiếm của Lăng Kinh Hồng hiện ra mấy vết nứt, có xu
thế đứt gãy!

Bọn họ không khỏi địa kinh ngạc, phải biết rằng kiện pháp khí này của Lăng
Kinh Hồng là do Tô Quảng Khai tự tay ban thưởng, là Bát Phẩm Pháp Khí chính
tông, cực kỳ cứng rắn. Hàn nhận này lại có uy lực như thế không khỏi khiến bọn
họ động dung!

Cũng may Lâm Lạc có được Lam Hỏa Lĩnh Vực, bất kể là vật gì, chỉ cần bị hắn
đánh trúng thì đều hóa thành tro bụi!

Tiếp đó chỉ do một mình Lâm Lạc ra tay, trong vòng song quyền, từng đạo phong
nhận đều nhanh chóng bị đánh tan, không thể tạo thành uy hiếp cho hai người.
Nhưng càng tiến về phía trước, uy lực của phong nhận càng cường đại, hàn khí
dù còn rất xa nhưng cũng đủ để khiến huyết dịch trong người bọn họ như sắp
ngưng kết.

Lâm Lạc vội vàng tế ra Tử Đỉnh, nhưng hàn khí tuy có thể kháng cự lại nhưng
lực lượng của phong nhận hoàn toàn đánh vào bề mặt Tử Đỉnh gây cho hắn phản
lực cực lớn.

Lúc ban đầu thì phản lực vẫn nằm trong phạm vi mà Lâm Lạc có thể thừa nhận
nhưng khi hai người không ngừng tiến vào chỗ sâu thì càng ngày càng mạnh hơn,
khiến cho mặt mũi hắn xanh xám.

Hắn lấy bản đồ ra, địa hình trong đó cũng đã biến đổi thành bản đồ lập thể của
sơn động nhưng khiến hai người thất vọng chính là bọn họ mới chỉ đi tới không
đến một phần ba đường! Đừng nói là càng đi về phía trước thì phong nhân còn có
thể trở nên càng hàn càng mạnh hơn nữa, mà dù chỉ là bảo trì trạng thái hiện
tại thì Lâm Lạc cũng không có khả năng chống đỡ đến được lúc cuối cùng.

– Lui xuống trước đã!

Lăng Kinh Hồng nói.

– Ừ!

Hai người bắt đầu lui về phía sau, lần này cũng không có cục diện nguy hiểm
không có đường lui. Nhưng bọn họ còn lùi chưa được bao xa thì Lâm Lạc đột
nhiên ngừng lại, phất tay, nói:

– Nghe!

– Ôi Ôi Ôi!

Hai người dừng bước lại, lập tức chợt nghe tiếng nổ khác thường truyền đến từ
phía xa.

Oành!

Chỉ thấy một cây trụ băng cực lớn bị đụng gẫy, một Đại Tinh Tinh bạch sắc cũng
bỗng nhiên nhảy ra, thân dài chừng một trượng, vừa rú lên mấy tiếng “ Ôi Ôi
Ôi”. Con Đại Gia Hỏa này vừa xuất hiện thì nhìn chòng chọc vào Lăng Kinh Hồng,
vừa dùng cái mũi to ngửi ngửi.

– NGAO.

Đại Tinh Tinh rống lên, phảng phất như đang động dục.

Điều này không khỏi làm Lâm Lạc nhớ tới Cự Viên trong phủ đệ của Ám Huyết Ma
Quân, chỉ có điều đó là một đầu mẫu vượn, nhìn trúng oan gia Thái Kế Vũ. Lần
này lại đổi lại là một con Tinh Tinh đực, thực lực càng đạt đến thiên hợp Tiểu
Thừa cảnh!

– Ôi Ôi Ôi!

Con Đại Tinh Tinh hú hét một hồi liền tung người nhảy ra, vươn một tay tay về
hướng Lăng Kinh Hồng, tay kia thì đâm thẳng vào họng Lâm Lạc, hiển nhiên là
muốn một tay giết một tay bắt!

Lâm Lạc khởi thân nghênh tiếp, thực lực con hung thú này quá mạnh mẽ, Lăng
Kinh Hồng cũng không có năng lực tác chiến vượt quá cảnh giới quá lớn như vậy.

Oanh, Lam Hỏa thiêu đốt, một quyền của hắn đánh thẳng tới!

Con Đại Tinh Tinh này cũng ý thức được đoàn Lam Hỏa không dễ chọc, chỉ có thể
buông tha ý định cướp Lăng Kinh Hồng, thân thể nhảy dựng lên, tránh né công
kích của Lâm Lạc.

– Ôi, Ôi, Ôi!

Bạch Tinh Tinh chiếu đôi mắt sáng quắc vào Lâm Lạc, hai chân trước vung lên,
móng tay bén nhọn dài chừng nửa xích lập tức để lại trên vách động năm vết cào
thật sâu!

Vách đá sơn động kiên cố vô cùng, Lâm Lạc trong điều kiện không sử dụng Lam
Hỏa Lĩnh Vực chắc chắn không thể nào phá hư. Vậy mà móng tay con hung thú có
thể dễ dàng lưu lại dấu vết, từ đó có thể thấy được lực lượng của nó kinh hãi
đến mức nào!

Véo!!

Con Đại Tinh Tinh lại lần nữa phi thân lao ra, triển khai đại chiến với Lâm
Lạc. Thân hình nó vô cùng nhanh nhẹn, sơn động lại rất rộng lớn nên nó có
không gian thoải mái để di chuyển, lúc trước lúc sau, cực kỳ linh động.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.