Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 29: Ruồng bỏ. (1)


Tuy rằng trong đội ngũ có ngũ trưởng lão Lâm Thiên Giang dẫn đội, nhưng trong
Thanh Mông sơn có cả siêu cấp mãnh thú thập nhất cùng thập nhị tầng! Bởi vì
mãnh thú trời sinh thể chất mạnh mẽ, lực lượng viễn siêu võ giả tầm thường,
mãnh thú đạt tới loại cảnh giới này trừ phi dựa vào vài võ giả cùng giai liên
thủ mới có thể đánh lui.

Muốn đánh chết? Căn bản không có khả năng!

Một đầu mãnh thú nếu đã hạ quyết tâm muốn chạy trốn, võ giả cùng cảnh giới trừ
phi có số lượng đạt tới ưu thế tuyệt đối, bằng không căn bản là không ngăn
nổi.

Mặc dù Lâm Thiên Giang là cường giả Cương Khí cảnh, nhưng sau khi xâm nhập vào
bên trong núi vẻ mặt vốn thong dong đã biến thành nghiêm túc, ngược lại những
người chưa từng đi vào Thanh Mông sơn chỉ có cảm giác vừa khẩn trương nhưng
lại thập phần hưng phấn.

– Ngày mai có thể đến doanh địa của Thanh Giao rồi!

Ngày này sau khi bọn họ dừng lại trú doanh, Lâm Thiên Giang rốt cục nhẹ nhàng
thở ra.

– Ngũ trưởng lão, dọc theo đường đi tuy rằng chúng ta gặp được một ít mãnh
thú, nhưng không phải đều bị chúng ta thoải mái thủ tiêu hay sao, không nguy
hiểm như lời các vị trưởng bối đã nói!

Lâm Binh xé một chân thú nướng trên giá, dùng đao cắt ra liền ăn.

Lâm Thiên Giang cười hắc hắc lạnh lẽo:

– Chúng ta gặp được chỉ là mãnh thú Bạo Khí cảnh, tự nhiên không đủ sợ hãi.
Nhưng nếu gặp phải mãnh thú Cương Khí cảnh thì phiền toái lớn!

– Có ngài ở đây cho dù có mãnh thú Cương Khí cảnh thì đáng là gì, đến một con
giết một con, đến một đôi giết cả hai, vừa lúc có thể săn tới yêu hạch!

Một thiếu niên tu vi hậu thiên lục tầng vỗ mông ngựa nói.

Lâm Thiên Giang không khỏi nhướng mày cười, dù sao được vỗ mông ngựa vẫn cảm
thấy thật sảng khoái.

Ánh mắt Lâm Lạc thoáng nhìn qua, chỉ thấy Lâm Đông Lưu đang dùng ánh mắt oán
độc nhìn mình, trong mắt chớp động sát khí âm độc vô cùng. Nhìn thấy Lâm Lạc
nhìn tới, hắn vội vàng thu hồi ánh mắt, cầm lấy một khối thịt nướng đi về
hướng Nam Nhược Hoa ân cần lấy lòng nàng.

Không chỉ là hắn mà một nhóm thanh niên đồng hành đều đã sớm trở thành thần tử
dưới váy của Nam Nhược Hoa, tranh nhau lấy lòng nàng, biến thành những kẻ
tuyệt đối trung tâm. Tuy rằng trong đội ngũ có một nữ tử khác họ tên Trương
Nguyệt Dung cũng là một mỹ nữ không tầm thường, nhưng ở trước mặt Nam Nhược
Hoa lại hoàn toàn mất đi ánh sáng.

Lâm Lạc nếm qua đồ vật đã đi vào trong trướng bồng của mình, hiện tại hắn hắn
muốn dung nhập đạo lực lượng thứ ba trong Lôi Bạo Sát, điều này có yêu cầu cực
cao đối với tinh thần lực của hắn, mỗi ngày Lâm Lạc ngoại trừ tu luyện đang
không ngừng viết chữ “Cấm” rèn luyện tinh thần lực của mình.

Mãi cho tới hôm nay, tinh thần lực của hắn càng ngày càng cường đại, đã có cảm
giác ngưng tụ thành thực chất, khoảng cách có thể thao khống ba loại chân
nguyên lực đã không bao xa.

Người luyện võ rất ít cần giấc ngủ, cơ bản đều có thể dùng tu luyện thay thế,
mỗi ngày chỉ cần ngủ một hai canh giờ thì đã đủ, sau khi mọi người lục tục đi
vào trong lều trại đều bắt đầu tu luyện của mình.

– Ngao!

Một tiếng sói tru đột nhiên vang lên chẳng khác gì sóng to gió lớn, phần phật
thổi tung khiến lều trại đều chao đảo, bốc lên cao lộ ra thân hình của nhóm
người Lâm gia.

– Đó là mãnh thú gì, vì sao chỉ dùng tiếng gào đã khủng bố như thế?

Hưu!

Một đạo huyết ảnh hiện lên, một đầu hồng lang còn khổng lồ hơn cả một đầu ngưu
xuất hiện ngay trước mặt mọi người, màu lông đỏ bừng bóng loáng như màu máu,
có ba đuôi dài chừng nửa trượng, miệng há to lộ ra răng nanh dày đặc âm sâm,
đôi con ngươi phi thường nhân tính hóa, nhìn chằm chằm mọi người bộc lộ vẻ cừu
hận, thần sắc thật chán ghét!

– Tam Vĩ Huyết Lang!

Lâm Thiên Giang buột miệng kêu lên, sắc mặt trong nháy mắt biến thành cực kỳ
khó xem.

– Ngũ trưởng lão, Tam Vĩ Huyết Lang là mãnh thú có cảnh giới gì?

– Ít nhất là Cương Khí cảnh!

Lâm Thiên Giang hít sâu một hơi.

Sắc mặt tất cả mọi người đều trắng nhợt, tuy rằng Lâm Thiên Giang đồng dạng là
võ giả Cương Khí cảnh, nhưng chỉ có hậu thiên thập tầng! Cho dù đầu huyết lang
kia cũng là hậu thiên thập tầng, nhưng so sánh với nhân loại cùng giai luôn
cường hãn, điều này đã được công nhận – trừ phi là nhân trung hào kiệt mới có
đủ lực lượng chém giết mãnh thú cùng giai!

Thần sắc Lâm Lạc lạnh lùng, hắn có thể rõ ràng chứng kiến Tam Vĩ Huyết Lang
phóng xuất ra quang vựng cùng một tầng cấp với Lâm Thiên Giang, thậm chí còn
mạnh hơn một chút, hẳn là hậu thiên thập tầng.

Nhưng đầu mãnh thú kia không biết bị điều gì kích thích lại xông thẳng vào nơi
đóng quân của bọn họ.

Theo lời nói của Lâm Thiên Giang, con đường này đi thông tới doanh địa của
Thanh Giao, cho dù có mãnh thú cường đại thế nào đều đã sớm bị quét sạch. Mà
mãnh thú lại có ý thức lãnh địa thật mạnh, không cho phép mãnh thú khác hoặc
là nhân loại đặt chân vào lãnh địa của mình, cũng sẽ không dễ dàng rời khỏi
lãnh địa, trong chuyện này phải có vấn đề!

– Ngao!

Đầu Tam Vĩ Huyết Lang lại gào rú một tiếng, hướng một tộc nhân Lâm gia phóng
tới, thân ảnh cực nhanh, chẳng khác gì một mũi tên huyết sắc nháy mắt đã nhào
tới trước mặt người nọ, vung lên một móng vuốt liền chụp xuống.

– Nghiệt súc!

Lâm Thiên Giang quát lớn một tiếng, thân hình đồng thời phóng tới, oanh thẳng
một quyền lên lưng huyết lang.

Võ giả Cương Khí cảnh có thể đem chân nguyên lực hóa thành binh khí, nắm tay
của Lâm Thiên Giang chưa đến nhưng quyền phong đã hiện ra mũi nhọn do chân
nguyên lực hình thành, hướng ngay huyết lang đâm tới.

Huyết lang một trảo chụp xuống, tộc nhân kia chỉ kịp thời hét thảm một tiếng,
đầu đã bị móng vuốt sói chụp vỡ mềm nhũn té ngã trên mặt đất.

Cùng lúc đó công kích của Lâm Thiên Giang cũng đã đánh trúng, trên người huyết
lang phun ra bảy đạo huyết hoa, nhưng đầu mãnh thú kia lại giẫm mạnh chân
hướng một tộc nhân khác của Lâm gia đánh qua.

Đầu huyết lang kia lại rất có trí tuệ, ỷ vào thể chất mạnh mẽ căn bản không
dây dưa với Lâm Thiên Giang mà chỉ đại khai sát giới với những đệ tử Lâm gia
thực lực kém xa.

– Ngũ trưởng lão cứu ta!

Tên xui xẻo kia phát ra tiếng thét chói tai.

– Nghiệt súc, cùng ta một trận chiến!

Lâm Thiên Giang tức sùi bọt mép, nơi này mỗi đệ tử đều là trụ cột ngày sau của
Lâm gia, nếu toàn bộ đều bị hao tổn nơi này, đối với Lâm gia mà nói tổn thất
sẽ thật lớn.

Môi hở răng lạnh!

Trong nháy mắt Lâm Lạc liền làm ra quyết định, hắn hét một tiếng giận dữ, vận
chuyển Lôi Bạo Sát, thất ảnh phát động liều lĩnh phóng về hướng Tam Vĩ Huyết
Lang.

– Oanh!

Đầu Tam Vĩ Huyết Lang không hề xem tiểu nhân vật như Lâm Lạc vào trong mắt,
đối với công kích của hắn căn bản không thèm nhìn tới, nhưng Lôi Bạo Sát phối
hợp cùng thất ảnh, chiến lực của Lâm Lạc thậm chí có thể so sánh với hậu thiên
cửu tầng, một kích kia tuy rằng không thể làm bị thương huyết lang nhưng đã
đem đầu mãnh thú đánh lệch sang bên, một trảo của nó liền chụp hụt khoảng
không!

– Tốt!

Lâm Thiên Giang khen một tiếng, một quyền oanh ra, bảy đạo chân nguyên lực
hình thành mũi nhọn lần thứ hai đâm trúng trên người huyết lang, phốc phốc
phốc máu tươi cuồng phun.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.