– Không chịu bồi, Nữu Nữu đốt cháy nàng!
Sư Ánh Tuyết hung dữ nói, một bên dùng khuôn mặt nhỏ nhắn cọ lấy bộ ngực sữa
của Phong Sở Liên, hai mắt hiện quang.
– Ngươi tới đây cho ta!
Lâm Lạc xách tiểu nha đầu ra khỏi ngực của nữ vương, tuy nha đầu kia là nữ
nhi, nhưng hắn vẫn là không muốn nữ vương đại nhân bị chiếm tiện nghi. Trên
thực tế, coi như là ngày sau cùng Phong Sở Liên sinh ra hài tử cũng không muốn
để Phong Sở Liên cho hài tử ăn sữa, keo kiệt đến cái trình độ này, Sư Ánh
Tuyết còn đi chiếm tiện nghi không phải phạm vào đại kị của Lâm Lạc sao?
– Oa, tỷ tỷ đại nhân!
Sư Ánh Tuyết vội khua tay chân, vừa hướng lấy Phong Sở Liên nước mắt lưng
tròng, vừa hướng lấy Lâm Lạc quyền đấm cước đá.
Đáng tiếc, năng lực đặc thù của nàng đối với Lâm Lạc không có hiệu quả, như
vậy một đại cảnh giới áp chế sẽ chỉ làm nàng phản chấn đau đớn chính mình.
– Chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta khả năng lại muốn dọn nhà!
Lâm Lạc nói ra, đã tránh không khỏi vậy thì dứt khoát làm lớn một hồi, dù sao
bây giờ Sư Ánh Tuyết còn có thể nhờ cậy, không lợi dụng lợi khí này thật sự
quá lãng phí rồi.
Kỳ thật bọn hắn cũng không cần chuẩn bị gì, dù sao tất cả mọi người ở bên
trong Dưỡng Tâm hũ, tùy thời có thể chạy trốn rời đi.
Đối với loại vật đánh bạc này, dù cho trước kia đã từng có giáo huấn thê thảm
đau đớn, nhưng vẫn có nhiều người đánh bạc tiếp, tiếp tục hướng cái động không
đáy này nhảy. Huống hồ, lần này nhìn về phía trên là nắm chắc không hề lo
lắng, tuy tỉ lệ đặt cược của Tân Tứ chỉ có mười bồi mười một, nhưng còn có một
sòng bạc là Tân Tứ ở trong bao nhiêu thời gian tiêu diệt Lâm Lạc, vậy thì tỉ
lệ đặt cược rất cao, cho mọi người càng nhiều lựa chọn hơn nữa.
Trên thực tế, tuy tỉ lệ đặt cược của Tân Tứ thấp hơn rất nhiều, cái này tựa hồ
là ổn lợi nhuận, nhưng người một khi đánh bạc, thì có tâm lý bao la, chỉ áp
Tân Tứ thắng cũng không có nhiều người, tiền đánh cuộc căn bản là tụ ở Tân Tứ
tốn bao lâu thời gian có thể tiêu diệt Lâm Lạc.
Từ điểm đó có thể thấy được, Đinh Đại Dung rất rõ ràng tâm lý dân cờ bạc, nếu
không chỉ có tuyển hạng Tân Tứ chiến thắng, cho dù là tỉ lệ đặt cược lại thấp
cũng là sự tình bồi tiền, nàng như thế nào sẽ chịu làm?
Mười ngày ngắn ngủn thoáng một cái đã qua, rất nhanh là đến thời gian Lâm Lạc
cùng Tân Tứ quyết đấu.
Đấu thú trường người ta tấp nập, bất kể là hạ tiền đánh bạc lớn, hay chỉ vì
thưởng thức hình ảnh huyết tinh tàn khốc, tóm lại toàn bộ đấu thú trường chẳng
những ngồi không còn chỗ, người đứng cũng là chật ních.
Đại danh của Lâm Lạc từ hắn cùng với tổ hai người Đường Điềm đổ thạch mà danh
truyền Phi Vũ thành cũng vô số tiểu thành phía dưới, nhưng đây chẳng qua là
như một đổ thạch đại sư. Mà một người tinh lực có hạn, đã bỏ ra nhiều tinh lực
đặt ở trên nghiên cứu đổ thạch, như vậy ở pháp tắc lĩnh ngộ lại có thể có cái
gì?
Thằng này không phải đối với đổ thạch rất có tâm đắc sao? Không phải hại bọn
hắn lần trước thua nhiều tiền như vậy sao? Đáng đời bị người xé thành mảnh
nhỏ!
Người mềm yếu chính là như vậy, bọn hắn chỉ cần một đối tượng để phát tiết, mà
sẽ không đi quản người này có phải là thật gây tai họa cho mình hay không.
– Các con dân Phi Vũ thành, hoan nghênh đi vào đại đấu thú trường, bản tọa
Tân Bằng!
Một thanh âm uy nghiêm vang lên, tràn đầy lực thống ngự tuyệt đối, lập tức làm
cho đám người trong cả đấu thú trường vượt qua trăm vạn chi chúng an tĩnh lại.
Yên tĩnh Ggống như chết giằng co một hồi, Tân Bằng mới nói tiếp:
– Như vậy, trận đấu bắt đầu a!
– Cho mời hai vị dũng sĩ vào sân.
Một thanh âm khác sau đó vang lên, dùng năng lực của Thần linh, muốn cho thanh
âm bao trùm phạm vi một cái đấu thú trường thật sự quá dễ dàng.
– Đầu tiên chính là đổ thạch đại sư Lâm Lạc!
Lúc này, rõ ràng còn có nhạc sĩ đệm nhạc, ở bên trong thanh âm đàn sáo chiêng
trống, Lâm Lạc bị mấy hán tử áo đen mời đến chính giữa đấu trường của đấu thú
trường. Nói lịch sự là mời, kỳ thật là giám sát hắn có thể chuồn đi hay không!
Mấy người kia từ mười ngày trước đã canh giữ ở cửa khách sạn, trên đường đi
cũng là bọn hắn “hộ tống” Lâm Lạc tới.
Lúc Lâm Lạc tiến tràng, toàn trường lập tức vang lên một mảnh hư âm, đối với
“Đầu sỏ” hại bọn hắn thua tiền này, bọn hắn tự nhiên không có hảo cảm gì.
– Với tư cách đổ thạch đại sư, Lâm Lạc có thể ở huyết tinh đối chiến có biểu
hiện kinh người hay không, kính xin mọi người mỏi mắt mong chờ! Thuận tiện nói
một câu, bản thân ta là tuyệt không coi được Lâm Lạc, còn bắt hắn ở trong năm
tức chiến bại, cho nên, Lâm Lạc ngươi nhất định phải không chịu thua kém
(*hăng hái tranh giành), như thế nào cũng phải kiên trì năm tức thời gian,
nhưng chỉ cần năm tức là đủ rồi!
Sau khi người chủ trì này nói xong, toàn trường lập tức bộc phát ra một mảnh
tiếng cười to, cái này cũng nói ra âm thanh đáy lòng của bọn hắn.
Lâm Lạc cười nhạt một tiếng, dạo chơi đi tới trung ương sân bãi, đắm chìm
trong thế giới của mình.
– Sau đây là một vị Mãnh Sĩ chính thức, 3000 vạn năm trước bắt đầu tham gia
huyết đấu, ở bên trong bốn trăm sáu mươi tám tràng quyết đấu, chỉ thua qua hai
trận, được xưng là Tử vong ma cứ Tân Tứ!
Theo tiếng nói của người chủ trì vừa ra, một thân ảnh lớn lên quá mức cũng
từ trong thông đạo đối diện của đấu thú trường đi ra, một cỗ huyết sát chi khí
lập tức mang tất cả toàn trường, giống như đi tới cực địa băng nguyên, cho dù
là Sơ Vị Thần cũng cảm nhận được hàn ý vô tận.
Đây là một nam nhân gần như trần truồng, cũng chỉ có giữa háng mới bọc lấy một
tầng bố, vật bất nhã kia độn khố mà hiện, cơ bắp trên thân sung mãn như là báo
săn, đầu đầy tóc đen loạn phật, khuôn mặt trầm lặng, không có một chút biểu
lộ.
Nhưng đáng sợ nhất chính là đôi mắt kia, một kim một ngân, phóng xạ ra hào
quang y hệt dã thú.
– Tử vong ma cứ!
– Tử vong ma cứ!
– Giết giết giết!
Sau một hồi bình tĩnh, lập tức bộc phát ra tiếng hô điên cuồng vang tận mây
xanh, mỗi người như công thú mẫu thú phát tình kêu gào. Nếu như đấu thú trường
này có nóc mà nói, vậy lúc này cái nắp khẳng định sẽ bị tiếng gầm điên cuồng
lật tung rồi.
– NGAO…
Tân Tứ ngửa mặt lên trời thét dài, duỗi ra đầu lưỡi thật dài, hai cái răng
nanh nổi lên, tanh hoàng đến buồn nôn.
– Các vị, hãy cho giết chóc bắt đầu đi!
Người chủ trì hét lớn.
– Giết giết giết! Giết giết giết!
Tất cả mọi người lớn tiếng kêu lên, vô cùng chờ mong nhìn thấy giết chóc trình
diễn.
Tân Tứ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Lạc, với tư cách một cỗ máy móc giết
chóc, hắn lãnh huyết nhưng không điên cuồng, thật giống như sư tử đối mặt con
thỏ, sẽ không bởi vì đối thủ nhỏ yếu mà phớt lờ.
Mỗi lần chiến đấu trong Đấu thú trường cũng có thể là một lần chiến đấu cuối
cùng của hắn, bởi vậy hắn cẩn thận từng li từng tí, tuyệt không bởi vì Lâm Lạc
so với hắn yếu hơn một cảnh giới nhỏ mà khinh thị, mà là cẩn thận quan sát Lâm
Lạc, cũng vòng quanh hắn một vòng.