Nhưng hắn cũng có ý thoát khỏi ỷ lại đối với Tử Đỉnh, đồ vật luôn là vật ngoài
thân, so không được bản thân cường đại. Cho dù là không có bọn người Tả Văn
Trạch nhìn xem, Lâm Lạc cũng không dùng Tử Đỉnh.
Cảm giác tiếp cận tử vong tương đối bức người, nhưng mà để cho ý chí của Lâm
Lạc nhận được rèn luyện, áp lực sống hay chết mới có thể toàn diện kích phát
tiềm lực của hắn!
Lâm Lạc thét dài một tiếng, ở bên trong thần huyết lưu chuyển, thương thế lập
tức khép lại, cái tiêu hao thần huyết này hắn có thể chậm rãi tu luyện trở về,
lúc này phải bảo trì trạng thái tốt nhất.
Bành! Bành! Bành! Bành! Bành!
Thần kiếp tiếp tục, Lâm Lạc cũng lần lượt bị đánh đến gần như tan vỡ, nhưng
luôn dựa vào một cổ ý chí cường đại ở trước mắt gần chết đi qua, ý chí kiên
định như sắt!
Oanh!
Trong tinh không đánh xuống một đạo thiểm điện cuối cùng, Lôi Vân đầy trời bắt
đầu tiêu tán, nửa canh giờ đã qua!
Lâm Lạc đứng ngạo nghễ trên bầu trời, vết thương trên người đang chậm rãi khép
lại, trải qua thần kiếp tẩy lễ, thần thể của hắn trở nên càng thêm cường
hoành, dù là Hư Thần tam trọng thiên công kích cũng rất khó đối với hắn tạo
thành tổn thương, hắn trải qua thần kiếp là tương đương với cấp bậc Sơ Vị Thần
a!
Mười đạo thần thức của Trung Nguyên Thần từng cái ở trên người của Lâm Lạc đảo
qua, nhưng cũng không có người mở miệng nói chuyện, nhao nhao rút lui về trong
Thượng Nguyên Thành.
Lâm Lạc đồng dạng mấy cái cất bước về tới nội thành, tuy thành công vượt qua
thần kiếp, nhưng hắn cũng tiêu hao đại lượng thần huyết, phải tiến hành tĩnh
dưỡng một phen, đem thần huyết một lần nữa tích lũy, đây chính là bảo vệ tánh
mạng đấy!
Ở bên trong Dưỡng Tâm hũ, Thạch Nguyệt Nha đang ôm Tử Đỉnh ngủ say sưa, Lâm
Lạc lộ ra một dáng tươi cười, nữ nhân hồn nhiên như y hệt như trẻ sơ sinh này
cho hắn một loại cảm giác tâm tình yên lặng, khoanh chân ngồi xuống, hắn bắt
đầu chữa trị thần thể tổn hao nhiều.
Dù cho nơi đây linh khí nồng đậm, Lâm Lạc vẫn là bỏ ra một tháng thời gian mới
một lần nữa luyện hóa thần huyết đi ra, lúc vươn người đứng lên, tứ chi bát
mạch tất cả đều phát ra tiếng nổ lớn như sét đánh.
– Đói…
Khi Lâm Lạc duỗi lưng một cái, liền thấy Thạch Nguyệt Nha tội nghiệp mà nhìn
mình, hai mắt to nước mắt lưng tròng, một bên dùng hai tay aôm lấy bụng nhỏ.
Lâm Lạc không khỏi mỉm cười, nàng rõ ràng là pháp tắc chi linh, có được uy
năng của Sơ Vị Thần, nhưng làm sao lại là một bộ ăn không đủ no đây này?
Lấy ra một gốc linh thảo đưa cho Thạch Nguyệt Nha, Lâm Lạc đã đi ra Dưỡng Tâm
hũ, nhưng hắn còn không có ngồi xuống bao lâu, liền nghe được tiếng đập cửa
vang lên, mở cửa xem xét lại là một tên Binh sĩ của vệ quân trong thành hộ,
tới đưa cho hắn một phần quân lệnh.
Binh sĩ này đã tới năm lần, nhưng bởi vì Lâm Lạc một mực ở bên trong Dưỡng Tâm
hũ, hắn cũng tìm không ra người, lần này cuối cùng cũng bắt được chính chủ.
Bất quá dùng cấp bậc cùng thực lực của hắn cũng không dám hướng Lâm Lạc phàn
nàn cái gì, đưa lên quân lệnh xong đã bị Lâm Lạc vẫy lui.
Quân lệnh là thông qua một truyền tấn thủy tinh truyền lại, Lâm Lạc đem thần
thức rót vào trong đó, lập tức nhận được một tin tức, hoặc nói là mệnh lệnh,
để cho hắn lập tức tiến đến đại doanh hộ vệ quân báo danh.
Tuy hắn làm Phó thống lĩnh chỉ là hư danh, nhưng thực sự nhiệm vụ đến thăm hắn
cũng không có cách nào thoái thác, nghĩ nghĩ, Lâm Lạc thu hồi Dưỡng Tâm hũ, dù
sao nhà của hắn giờ cũng là tất cả trên người, chạy đi đâu đều được.
Đại doanh của Hộ vệ quân cũng không ở nội thành, mà là bên cạnh một cái hồ
nước cách thành ngàn dặm, nơi này chính là có Thần tinh mạch khoáng, thủ vệ
sâm nghiêm, người bình thường không được tiếp cận, dù cho thời điểm Lâm Lạc đi
nhậm chức cũng không có tới đây.
Một đường dùng thân phận lệnh phù thông qua các cửa khẩu, Lâm Lạc đi tới trước
một gian binh doanh, tại đây an vị lấy thủ vệ thống lĩnh… An Vũ Chân.
Bất quá, hắn còn không có gõ cửa liền nghe được trong phòng truyền đến tiếng
rên rỉ trầm thấp, dùng thần thức viễn siêu Sơ Vị Thần của hắn căn bản không có
khả năng nghe nhầm, kia là thanh âm tà dâm để cho người nghe mặt đỏ tới mang
tai.
Làm một nam nhân thê thiếp thành đàn, Lâm Lạc rất rõ ràng tiếng rên rỉ này đại
biểu cho cái gì, hiển nhiên là thời điểm đến không đúng lúc. Nhưng để cho Lâm
Lạc kỳ quái chính là, hắn cũng không có nghe được tiếng va đập khi làm chuyện
này.
Dùng thần thức mẫn cảm của hắn, có thể nghe được rên rỉ vậy tuyệt đối không có
khả năng nghe không được thanh âm va chạm, cũng không phải hắn biến thái ưa
thích nghe người khác làm việc, chỉ là liên tưởng thuận theo tự nhiên.
Phát ra rên rỉ có lẽ là An Vũ Chân, tuy Lâm Lạc còn chưa từng gặp qua bản
thân nàng, nhưng tiếng rên rỉ giống như ca khóc này lại để cho Lâm Lạc cảm
thấy hết sức hấp dẫn, chỉ là thanh âm đã để cho hắn huyết dịch sôi trào, có
loại xúc động muốn xông vào.
Hắn lấy lại bình tĩnh nói:
– Thuộc hạ Lâm Lạc, phụng mệnh đến bào danh!
Tiếng rên rỉ trong phòng lập tức ngừng lại, sau đó một tiếng vang mềm mại đáng
yêu của nữ nhân vang lên:
– Tiến đến!
Thanh âm kiều ngọt, để cho người tim đập thình thịch.
Lâm Lạc đẩy cửa đi vào, tiện tay đóng cửa lại, mới hướng chủ nhân của thanh âm
kia nhìn sang.
Đây là một mỹ phụ dáng người cực kỳ thon dài, một thân nhung trang không thể
che hết dáng người ma quỷ trước sau lồi lõm của nàng, mông lớn tròn trịa là bộ
phận để cho người thèm thuồng muốn làm nhất trên người nàng.
Tu vi Sơ Vị Thần tam trọng thiên, tuy chỉ vẹn vẹn là sơ kỳ, nhưng ở Thượng
Nguyên Thành cũng đã đạt trình độ cao nhất.
Nhưng vị Thống lĩnh đại nhân này cũng không có đoan trang nghiêm túc giống như
trong suy nghĩ của Lâm Lạc, mà là không hề có hình tượng mà ngồi trên bàn, hai
chân dài rất là phong sáo hé mở lấy, trên mặt còn có đỏ ửng chưa rút đi, trong
mắt hạnh chớp động lên tinh quang, cặp môi đỏ mọng như lửa.
Cho dù Lâm Lạc đã tận lực không đi đoán mò, nhưng vẫn là trong đầu hiện lên
một màn vị Thống lĩnh đại nhân này ở trước khi không có bị “quấy rầy” đang
dùng hai tay an ủi mình.
– Ngươi là Lâm Lạc?
Mỹ phụ nằm nghiêng trên bàn, dáng người ngạo nhân hoàn toàn phác hoạ ra, phần
eo cùng bờ mông tạo thành đường cong hoàn mỹ. Nàng dùng một tay chà đôi má,
một bên dùng ánh mắt nữ nhân thưởng thức nam nhân quét nhìn Lâm Lạc, rất nhanh
nhướng mày nói:
– Thân thể vẫn là quá đơn bạc một chút!
Ánh mắt nàng sáng quắc, có cảm giác như sắc lang muốn lột sạch quần áo trên
người Lâm Lạc, làm Lâm Lạc có chút trái tim kích nhảy, oán thầm lấy trong quân
doanh tráng nam nhiều như vậy, làm gì theo dõi “Tiểu thân thể” như hắn?
– Khanh khách!
An Vũ Chân nhõng nhẽo cười, lập tức run đến bộ ngực sữa loạn chiến, tạo nên
một mảnh sóng sữa mê người, nàng duỗi ra ngón tay như tuyết trắng đặt ở trong
cái miệng nhỏ nhắn nhẹ nhàng khẽ cắn, sóng mắt vũ mị như nước.