Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 8: Thế Như Lôi Đình


– Hừ, hai sĩ tử Nguyên khí cấp nho nhỏ, có tư cách gì mà thay thế Quý tộc hầu cùng Bình dân hầu quyết đấu? – Thanh niên ở bên phải đội mũ tử kim, trên người tỏa ra khí tức cao quý.

Tinh thần Phương Vân lúc này đều đặt trên người Dương Khiêm, không chú ý tới chuyện bên ngoài. Nếu hắn nhìn thấy hai kẻ này, nhất định sẽ có hơi giật mình. Vị thiếu niên khơi chuyện gọi là Nghiêm Luân, phụ thân là Nghiêm Trực, là Đại Chu Văn Khúc hầu. Tổ tiên Văn Khúc hầu là văn thần, vào thời Đại Chu lập quốc, chính là thái phó đời đầu, sức ảnh hưởng trong triều đình rất thâm hậu. Vì thế đương triều tam công (*) cùng với gia tộc có quan hệ vô cùng.

(*) tam công là ba chức quan cao nhất trong triều, gồm có thái sư, thái phó, thái bảo (Soujiro_Seita)

Tổ phụ Nghiêm Luân khí văn theo võ, tạo ra một phen cơ nghiệp. Tuy rằng không phải Quý tộc hầu, nhưng gia tộc này trong triều đình có quan hệ vô cùng, thâm căn cố đế, so với Quý tộc hầu một chút cũng không kém hơn. Văn Khúc hầu tuy khí võ nhập võ, nhưng luận về sức ảnh hưởng cùng thế lức, có thể nói là đứng đầu trong lớp Bình dân hầu.

Thiếu niên đội mão tử kim là Hứa Quyền, phụ thân là Mãng Hoang (*) hầu, Hứa Uyên, tay nắm trăm vạn trọng binh, thủ vệ biên giới, trấn áp yêu tộc mọi Nhung. Mãng Hoang hầu vốn có phong hào là Uy Viễn hầu, là một trong các Quý tộc hầu triều Đại Chu. Bởi vì chiến lực hiển hách, thay Đại Chu thủ vệ phương đông, kinh sợ yêu tộc trăm năm, chiến công to lớn, nên sửa Uy Viễn hầu thành Mãng Hoang hầu, bày tỏ khen ngợi. Trong Quý hộc hầu, Mãng Hoang hầu nhất mạch có sức ảnh hưởng lớn nhất!

(*) Có thể tác giả ghi nhầm chữ Nhung (戎) thành chữ Mãng (莽). Ở đây có thể là chỉ mọi Nhung trong câu “Man di Nhung địch”. (TheJoker – xem chi tiết tại đây: http://***********.com/forum/showpost.php?p=7167688postcount=3)

Hứa Quyền cùng Nghiêm Luân, thân thế đều hiển hách như nhau, đều thâm hậu, Vương hầu tầm thương không tài nào sánh bằng. Người phi thường đều có ngạo khí phi thường, tuy rằng lời nói của cả hai bình thản, nhìn như bạn tốt, nhưng trong ánh mắt lần lượt thay đổi, phong mang bắn ra tứ phía, như là một cặp kình địch.

– A, hai người chúng ta chi bằng tham gia náo nhiệt, đổ đấu một trận, sao hả? – Nghiêm Luân cười nói.

– Ngươi muốn đánh cược thứ gì? – Hứa Quyền khoanh tay mà đứng, âm thanh lạnh lẽo, nhưng không có ý tứ từ chối.

– Nếu như Phương Vân thắng, ta muốn quyển 《 Trảm Yêu Kiếm Cương Quyết 》của ngươi.

Vẻ mặt Hứa Quyền thay đổi:

– Sức ngoạm của ngươi thật lớn, 《 Trảm Yêu Kiếm Cương Quyết 》tuy chỉ là tuyệt học Cương khí cảnh, không phải tuyệt học võ đạo đỉnh cấp, nhưng là tuyệt học mà chỉ có Mãng Hoang hầu chúng ta sở hữu.

– Ngươi không dám cược?

– Tức cười, được. Nếu như ta thua, quyển 《 Trảm yêu kiếm cương bí quyết 》 đưa cho ngươi tham khảo, nếu ngươi thua, thì mang 《 Hạo nhiên cương khí 》cho ta tham khảo!

Lần này đến lượt Nghiêm Luân biến sắc, Văn Khúc hầu xuất thân từ văn thần nhất mạch, 《 Hạo nhiên cương khí 》là mang tính tình cương trực của nho gia cùng võ đạo kết hợp lại với nhau, cũng là thứ mà Văn Khúc hầu nhất mạch sở hữu độc quyền.

Nghiêm Luân chăm chút nhìn Phương Vân ở xa, quả đoán nói ra một chữ: “Được!”

Nghe được chữ đó, trên mặt Hứa Quyền cuối cùng lộ ra nét tươi cười:

– À há, quên nói cho ngươi biết, tên tiểu tử Bình Đỉnh hầu này thường ngày cùng ta có chút qua lại. Mấy tháng trước, ta vừa vặn cho Dương Khiêm mượn một viên Nhân Cấp châu.

– Cái gì! Nhân cấp châu! – Nghiêm Luân trong lòng trầm xuống. Nhân Cấp châu là vật gì, hắn rất biết rõ. Võ giả có được loại thiên tài địa bảo này, tốc độ tu luyện so với người thường sẽ nhanh hơn gấp năm sáu lần. Dương Khiêm có được thứ như vậy, tu vi võ đạo tiến triển sẽ cực nhanh, không cần nói ra cũng biết được.

“Bị trúng kế.” Trong lòng Nghiêm Luân khó chịu giống như nuốt phải trăm con ruồi bọ. Trận quyết đầu này, trên cơ bản không có gì đáng xem. Nhưng mà việc đổ đấu, thua người nhưng không thua trận, công phu mặt mũi phải làm qua một lần.

– Có Nhân Cấp châu thì đã sao, ta xem Phương Vân vị tất đã kém hơn.

Hứa Quyền chỉ cười lạnh.

– Các ngươi tránh ra! – Trong đám người, Dương Khiêm nói một câu, người ở xung quanh đều toàn bộ thối lui, tạo thành một mảnh đất trống cho hai người.

– Hai người các ngươi cũng lui đi. – Trương Anh cùng Chu Hân hiểu ý, lui về phía sau. Trận đấu này, bọn họ chưa từng nhúng tay vào.

Hô!

Người xung quanh vừa mới thối lui, Dương Khiêm nâng thủ đánh ra một quyền, sử dụng chính là Mãnh hổ quyền mà Lý Bình vừa mới thi triển. Đồng dạng là một chiêu Mãng hổ hạ sơn, nhưng ở trong tay Dương Khiêm, Lý Bình tuyệt đối không thể so sánh nổi.

Dương Khiêm xuất ra một chiêu, không khí xung quanh lay động, trong tiếng gió vọng ra tiếng hổ gầm rõ to, giống như một đầu mãnh hổ từ trên núi nhào xuống. Ánh mắt sĩ tử xung quanh nhìn Dương Khiêm nhất thời thay đổi. Tên Dương Khiêm này tuy rằng cao ngạo, nhưng công phu cũng không kém.

Phương Vân thân mình nhất đĩnh, cước hạ nhẹ nhàng chệch qua một bên, mọi người liền từ trên người Phương Vân cảm nhận được một luồng khí thế cuồng mãng, giống như một con mãng ngưu thư triển vốn vó trên cánh đồng.

– Mãng ngưu bôn dã! – Bên trong dám người, lập tức có sĩ tử nhận ra chiêu này. Mãng ngưu quyền cũng không phải là một loại quyền pháp cao minh, người nhận ra cũng có không ít. Chẳng qua, trong ấn tượng của mọi người, bộ Mãng ngưu quyền cho tới giờ cũng đều dùng để công kích, xông tới đánh đập. Ai cũng không ngờ tới, chiêu Mãng ngưu bôn dã này lại còn có thể dùng trong tình huống như vậy, né tránh công kích của đối thủ.

Phương Vân lợi dụng một chiêu “Mãng ngưu bôn dã”, đột ngột tăng tốc, tránh né “Mãnh hổ hạ sơn”, sau đó liền đánh ra một quyền, đầu quyền xé rách không khí, một luồng sóng gợn trực tiếp bắn về phía Dương Khiêm.

– Không hay! – Dương Khiêm căn bản không ngờ được thân thủ Phương Vân lại nhanh như thế, cảm thấy choáng váng, chỉ thấy quyền đầu trong mắt càng lúc càng lớn. Dương Khiêm dù sao cũng xuất thân Hầu phủ, gia đình nổi tiếng là bác học uyên thâm, vào lúc nguy hiểm, cánh tay chắn trước người.

Ầm!

Quyền tí tương giao, Dương Khiêm chỉ cảm thấy giống như bị một đầu Mãng ngưu tông vào, cánh tay gần như nứt đoạn. Tu vi của hắn cũng là Nguyên khí cấp, huyết nhục đã sớm cùng nguyên khí dung hợp, vô cùng cường hãn. Phương Vân chỉ bằng một chiêu, lập tức khiến hắn cảm thấy áp lực.

“Thực lực của hắn cao hơn mình, mình không phải là đối thủ!” Dương Khiêm cảm thấy hoảng sợ trong lòng, sau khi đưa ra kết luận này, hắn gần như không thể tin được phán đoán của chính mình. Lúc này chỉ mới bao lâu? Chỉ mới mười lăm ngày, Phương Vân này rốt cuộc làm gì mà tiến bộ đến như vậy.

A!

Dương Khiêm đang so sánh sức mạnh của cả hai thì đột nhiên nghe được tiếng kinh hô của đám người. Một trận kình phong nổi dậy, lổ tai lập tức nghe được một trận ngưu minh, dường như một con mãng ngưu bắp thịt cuồn cuộn, toàn thân hung tợn, giận giữ trừng mắt, đang vọt về phía hắn.

Mãng ngưu nộ hống (Rống giận)!

Quyền trái của Phương Vân bị chắn, chân phải dậm chân tại chổ, lại một quyền nữa đánh ra, rõ là thức thứ năm, Mãng ngưu nộ hống (rống giận). Tuy mãng ngưu sinh sống tại thảo nguyên bát ngát, bẩm sinh tính tình tự do tự tại, tán mạn (*), cuồng dã. Mãng ngưu khi tức giận, hai mắt đỏ rực, gót sắt cuốn lên, mặc kệ mọi thứ chắn trước người, đều muốn giơ sừng đâm tới. Sức mạnh cuồng dã, bá đạo đó có thể đụng gãy một gốc đại thụ, cho dù là lão hổ, sư tử nhìn thấy, cũng phải tránh né.

(*) tán mạn (散漫): phân tán, không tập trung. Có lẽ chỉ động vật đơn cư, không thích quần cư.

Ó!

Xung quanh Phương Vân, trong phạm vi bốn thước, không khí như bị xé rách thành vô số mảnh vỡ, khí lưu khắp nơi va chạm lẫn nhau. Bên trong kình phong, ẩn ẩn truyền tới tiếng ngưu gào khóc rõ to, mặt đất dưới chân cũng đều ẩn ẩn chấn động, dường như thực sự có một đầu Mãng ngưu đang phát cuồng mà vọt tới như kẻ điên.

Lần này, không chỉ có học sinh xung quanh xem chiến, mà cho dù là Hứa Quyền cũng biến sắc. “Mãng ngưu kính” trong tay Phương Vân khi sử dụng so với võ giả Nguyên khi cấp bình thường hoàn toàn bất đồng, cho dù đụng phải võ giả Chân khí cấp, cũng có tư cách tỉ thí một trận.

– Phương Lâm! – Hứa Quyền ngay lập tức nhớ tới một người. Khí thế này, hương vị oai hùng này, hắn từng nhìn thấy ở một người. Lúc đó Hứa Quyền tương đương với Dương Khiêm, mà Phương Lâm cũng tương đương với Phương Vân hiện tại.

Ầm!

Đấm tay của Phương Vân giống như gót sắt của Mãng ngưu, ẩn chứa thế vạn quân, dưới phòng thủ của Dương Khiêm, mạnh mẽ đạp xuống. Ầm một tiếng, Dương Khiêm bị một cỗ sức mạnh không thể đỡ được đánh trúng, kêu thảm một tiếng, bay ra xa, sau đó bị Phương Vân mạnh mẽ đạp văng xuống đất. Trên trán hắn, da thịt trầy chụa, lượng lớn máu tươi bắn ra, trong chốc lát máu đã nhuộm bẩn đầy mặt.

Lúc hắn ngã xuống, một hạt châu màu đen đồng thời bắn ra ngoài ba trượng, xoay tròn trên mặt đất.

– Dương huynh! – Nhìn thấy Dương Khiêm nặng nề văng ra xa, mặt đầy máu tươi, Lý Bình bạo rống một tiếng. “Bá” một tiếng, một chiêu Mãnh hổ tham trảo (múa vuốt) phóng tới.

– Hừ! – Phương Vân giẫm chân tại chổ, không tránh không né, một chiêu “Mãng ngưu để giác (ngăn cản bằng sừng)” xuất ra, bên trong đình thai, trong tai mọi người đều nghe được tiếng trâu rào khóc ro to. Chỉ nghe “răng rắc” một tiếng, hai tay Lý Bình vang lên tiếng gãy xương thanh thúy, thân hình cung khởi (*), giống như bù nhìn bay ra ngoài, mạnh mẽ đập vào trụ đỡ đình thai được sơn son (**).

(*) Quỹ tích bay như hình cung, nguyên văn: (弓起)

(**) Sơn son (朱红) chỉ màu đỏ thắm, phụ nữ thời xưa hay dùng son màu này, nên màu này được ví như là sơn (thoa, bôi) son.

– Sao lại thế được! – Lý Bình ngồi ở dưới đất, hai tay mềm nhũng rủ xuống đất, như vừa trải qua khiếp sợ cùng với đau đớn thật lớn.

Ở một bên xem chiến, cảm giác mãnh liệt còn lâu mới bằng tự mình trải qua. Lý Bình lúc đầu nghĩ Dương Khiêm bị đánh bại, chẳng qua là vì quá sơ ý. Đến khi tự mình ra tay, mới cảm nhận được sức mạnh đáng sợ của Phương Vân.

Thời gian chỉ mới qua được bao lâu! Lý Bình nhớ rất rõ ràng, nửa tháng trước, lúc hai người đánh đá Phương Vân, giống như đang đánh một con chó. Chỉ mới qua thời gian mười lăm ngày, hai bên liền triệt để hoán đổi cho nhau.

– Ngươi thua! – Nghiêm Luân dõi mắt nhìn về phía trước, cười nói.

– Hừ! Xem như ngươi gặp may! – Hứa Quyền hừ lạnh một tiếng, tùy tay lấy ra một quyển sách, độc ác liếc nhìn Phương Vân ở đằng xa, sau đó phất tay áo bỏ đi.

Nghiêm Luân giơ tay một cái, nắm《 Trảm yêu kiếm cương bí quyết 》 của Hứa gia vào tay. Hắn vốn đang nôn nóng tìm võ kinh viết về kiếm đạo, lúc này lại trở nên nhạt nhẽo vô vị.

– Thiên phú chiến đấu thật đáng sợ! – Nghiêm Luân ngoài mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại kinh hãi không thôi. Lấy tu vi Cương khí cấp như hắn, cũng không để sức mạnh Phương Vân biểu hiện vào trong mắt. Chân chính khiến hắn khiếp sợ, chính là thiên phú chiến đấu mà Phương Vân hiểu biện. Nghiêm Luân biết rất rõ về quyển Mãng ngưu quyền, cơ sở quân đội này. Ở trong tay của hắn quyết không có cách nào phát huy ra sức mạnh chiến đấu giống như Phương Vân.

Mãnh hổ quyền so với Mãng ngưu quyền mạnh hơn, việc này đều được Vương công sĩ tử ở Thượng Kinh thành công nhận. Dương Khiêm tuy rằng cuồng vọng, nhưng tu vi Mãnh hổ quyền không thể nói là không cao thâm, nhưng cùng so sánh với Phương Vân, lại ảm đạm vô quang.

Mãng ngưu bôn dã né tránh Mãnh hổ hạ sơn, lấy Mãng ngưu phân tông khiến cho Dương Khiêm rơi vào thế phòng thủ, đồng thời hấp dẫn lực chú ý của hắn, mà sức mạnh chân chính thì lại ở chiêu sau, Mãng ngưu nộ hống (rống giận). Ba chiêu Mãng ngưu quyền pháp liên tiếp như nước chảy mây trôi, vận dụng một cách kỳ diệu tới tột cùng, gần như vì việc khắc chế Mãnh hổ quyền của Dương Khiêm mà được sinh ra. Trong trận chiến này, khi Dương Khiêm chủ động thi triển ra “Mãnh hổ hạ sơn”, thì chính hắn đã đánh mất cơ hội tiếp tục ra chiêu khác.

– Phụ thân đại nhân từng nói qua, võ đạo vô cùng tuyệt diệu, tồn hồ nhất tâm. Có được chiêu pháp cường đại tự nhiên là việc tốt, nhưng nhân tố quyết định của một trận chiến, bình thường đều là do bản thân võ giả. – Nghiêm Luân thầm nghĩ.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.