Dương Kỳ nhìn bóng lưng Trương Cáp khuất dần mà thở dài một tiếng.Bàn tay hắn nắm chặt lấy cuộn giấy mà trong lòng sinh ra chút buồn bã.
Trương Cáp là bằng hữu đầu tiên của hắn tại Hoàng Vị môn,nhưng không ngờ bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Nhìn thi thể đang nằm trên mặt đất,hắn thầm than một tiếng.Nếu không xử lý cái thi thể này thì với tốc độ của Trương Cáp sẽ không thể trốn được sự truy sát của môn phái.
Cũng may không gian trong túi trữ vật cũng đủ cho một cái thi thể,thật ra không phải hắn không muốn thủ tiêu cái xác này vào bên trong pháp bảo của hắn mà là pháp bảo đó không dung nạp vật chết.Sau khi lau sạch vết máu trong phòng,Dương Kỳ liền lặng lẽ đi vào trong núi.Sau đó tìm được một cái khe núi,hắn liền ném cái thi thể xuống đó rồi đi về phòng như chưa có chuyện gì sảy ra.
Lúc này hắn cũng không nghĩ về chuyện của Trương Cáp nữa mà tiếp tục tu luyện.
Đầu tiên,hắn tiến vào bên trong không gian pháp bảo.Hắn lấy bên trong cự thạch để luyện tập Địa Liệt thuật cùng Diệt Thế công pháp.Cự thạch nặng đến ngàn cân,cứng rắn lạ thường.Dương Kỳ mỗi một lần thi triển đều chỉ có thể nhúc nhích cự thạch một chút cùng với tạo ra một lỗ hổng có đường kính đến hai mét.
Mỗi một lần thi triển,uy lực đều khác nhau,nhưng điểm chung lại là hắn càng thuần thục hơn.
Hắn thầm tính toán một chút.Với trạng thái cơ thể hắn lúc này để có thể phá hủy cự thạch này đoán chừng phải thi triển lực đẩy đến trăm lần.Uy lực yếu như vậy,chưa đạt được yêu cầu của bản thân.
Thời gian trôi qua rất nhanh,lại đã nửa tháng trôi qua.Lúc này Dương Kỳ đang trong phòng thổ nạp linh khí.Hắn cũng không nhớ được mình đã luyện tập Diệt Thế công pháp đến bao nhiêu lần,mỗi một lần lại khiến cho linh khí trong cơ thể tiêu tán toàn bộ rồi lại thổ nạp sau đó tiếp tục luyện tập.
Một lúc sau Dương Kỳ mệt mỏi ngẩng đầu.Hắn cười khổ nói.
-Uy lực khá hơn ba phần,nhưng lại hao tổn ta quá nhiều thời gian cùng linh khí,quá khó.
Đột nhiên,nét mặt hắn thay đổi,hé mặt nhìn chằm chằm vào cửa phòng.
-Dương sư đệ,ra ngoài mau.
Một âm thanh lạnh lùng từ ngoài cửa vọng vào.Dương Kỳ đứng dậy đẩy cửa phòng ra,chỉ thấy một thanh niên khoảng hai mươi bảy,hai mươi tám tuổi đang đứng ngoài cửa.
Dương Kỳ lúc nhìn đến thanh niên này cũng là cảm thấy đối phương có chút quen thuộc,sau đó lại sực nhớ ra thân phận của đối phương.Ngày đó chính người này là người phụ trách phần trắc thí của Hoàng Vị môn,có điều khi đó đối phương mặc bạch y.Nhưng mới có mấy tháng,không ngờ người này đã đổi thành lục y.Hắn chợt nhớ tới ngày đó trong lúc kiểm tra,tam sư huynh bản thân tu luyện tới thời điểm quan trọng.Vì vậy mà chưởng môn sợ ảnh hưởng đến tu luyện của hắn nên sắp xếp người thay hắn phụ trách kiểm tra.
Tím,lục,trắng,lam… Lục y tượng trưng cho một người có thực lực rất cao.Mặc dù như vậy nhưng với thực lực hiện tại của Dương Kỳ chỉ cần thoáng đảo mắt là có thể nhìn ra thực lực đối phương đang ở luyện khí tầng năm,hắn giả bộ cung kính nói.
-Dương Kỳ tham kiến Quách sư huynh!Chúc mừng sư huynh đạt được lục y.
Thanh niên lục y nhìn Dương Kỳ một cái,nét mặt hơi giãn ra nói.
-Sư đệ!Thiên tư của ngươi thấp kém vốn không thể được chọn.Nhưng bây giờ,ngươi đã trở thành đệ tử nội môn thì càng phải cố gắng tu hành.Ta thấy lúc này trong cơ thể ngươi một chút linh khí cũng không có.Hiển nhiên ngay cả tầng thứ nhất của luyện khí kỳ cũng chưa đạt được.Có lẽ trong số tất cả nội môn đệ tử chỉ có mình ngươi là không đạt được tới tầng thứ nhất,nên nếu ngươi có gì khúc mắc trong tu luyện cứ đến tìm ta.
Dương Kỳ ngẩn người,nhưng bên ngoài mặt thì vẫn điểm một mặt nụ cười nói.
-Đa tạ sư huynh dậy bảo cùng hảo ý,nhất định ta sẽ cố gắng tu luyện.
Nói xong,hắn lảng sang chuyện khác,hỏi.
-Không biết Quách sư huynh tới đây là có chuyện gì?.
Lục y thanh niên khẽ cười nói.
-Cũng không có chuyện gì quan trọng.Tên đệ tử ký danh ở chỗ tạp vụ bị mất tích.Có người thấy ngươi hôm đó đi ngang qua đó nên ta đến hỏi một chút.
Dương Kỳ vẫn thản nhiên,cười trả lời.
-Việc này tiểu đệ có nhớ.Bình thường tiểu đệ cũng không có đi qua chỗ tạp vụ.Nhưng thời gian trước,tiểu đệ lúc nhập môn bị hắn chèn ép nên giận quá mới quay lại giáo huấn hắn một chút.Có lẽ hắn sợ tiểu đệ nên bỏ xuống núi rồi.
Quách sư huynh gật đầu,mỉm cười nhìn Dương Kỳ nói.
-Một tên đệ tử ký danh cũng chẳng có gì quan trọng.Hôm nay ta đến đây là có một chuyện.Sau khi chưởng môn cùng mấy vị sư thúc thảo luận với nhau liền cho rằng chỗ tạp vụ không nên giao cho đệ tử ký danh.Vì vậy bọn họ muốn xếp một đệ tử nội môn ở đó phụ trách.Nhưng tất cả đám đệ tử nội môn đều không muốn đi vì phải tu hành.
Dương Kỳ trong lòng mấp máy,bên ngoài lại cười khổ nói.
-Tiểu đệ hiểu rồi,công việc đó là để dành cho tiểu đệ.
Quách sư huynh mỉm cười,gật đầu nói.
-Ngươi thu xếp một chút rồi tới đó luôn hôm nay.Bây giờ ở đó rối tinh rối mù,tốt nhất là ngươi nhanh chóng tới đó chỉnh đốn lại.
Nói xong,hắn ôm quyền với Dương Kỳ,chân đạp một thanh tiểu kiếm hóa thành một luồng ánh sáng,trong nháy mắt thì biến mất.
Nét mặt của Dương Kỳ tươi cười xán lạn nhưng sau đó lại lộ vẻ bất đắc dĩ.Hắn nếu như trở về chỗ của tạp vụ có thể lại một lần nữa tu luyện ở vườn linh thảo,tốc độ tu luyện đương nhiên sẽ lại được đề cao một phần,nhưng công việc ở đó rất nhiều,chắc chắn sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới thời gian tu luyện.Cuối cùng hắn nửa muốn nửa không quay về phòng sắp xếp hành lý rồi đi tới chỗ tạp vụ.
Sau khi tới đó,Dương Kỳ liền thu dọn một chút đồ đạc trong phòng.Trong lúc hắn đang thu dọn có một vài tên đệ tử lục đục đi tới.Mấy tên này khi được tin Dương Kỳ tới đây tiếp quản,liền cảm thấy bất an.Nhất là mấy người ban đầu đã từng châm chọc Dương Kỳ làm càng thêm hồi hộp.
Bọn họ cố tình muốn tới giúp Dương Kỳ thu dọn.Nhưng sau khi bị hắn trừng mắt một cái liền ngoan ngoãn đứng im trong sân.
Thu dọn xong,Dương Kỳ lấy một cái ghế ra ngồi xuống.Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn hơn một trăm tên đệ tử ký danh trước mắt.Hắn biết số lượng đệ tử ký danh của Hoàng Vị môn nhiều lắm.Ở đây chỉ là một bộ phận nhỏ mà thôi.
-Ngươi!Từ nay về sau sẽ đảm nhận đốn củi.Mỗi ngày năm trăm cân.
Dương Kỳ tùy ý chỉ một người.Hắn nhớ rõ thằng ranh con này đã từng dè bỉu sau lưng mình.
Người đó ngẩn người,sau đó cầu xin nói.
-Dương sư huynh,trước kia ta chỉ làm văn thư,chỉ biết làm sổ sách.Làm sao có thể đốn củi?.
Dương Kỳ trợn mắt,hừ một tiếng nói.
-Lúc nãy ta nói sai,mỗi ngày một ngàn cân.
Đối phương nghe thấy thế liền quỳ xuống đất,nghẹn ngào nói.
-Dương sư huynh!Mong huynh thương xót.Ta biết mình sai rồi.Ban đầu không nên cười nhạo huynh.Nhưng huynh cũng không nên lấy việc công mà báo thù riêng như vậy.Một ngàn cân làm sao ta có thể làm được?.
Một số người trong đó cảm thấy bất mãn lập tức la hét.
-Mọi người đừng nghe hắn.Bọn ta sẽ đi tìm trưởng lão báo lên xem Dương Kỳ đúng hay sai.
-Đúng thế.Chúng ta đi tìm trưởng lão xin đổi một đệ tử nội môn khác phụ trách nơi đây.Nếu trưởng lão không chịu,chúng ta cứ quỳ ở đó xem thế nào.
-Mọi người đừng có ngu ngốc để cho Dương Kỳ cảm thấy đắc chí như vậy.
Thanh âm càng lúc càng ồn ào.Cuối cùng tám,chín mươi người cùng nhau bỏ đi.Bọn họ đi thẳng về hướng chính viện.Trên đường đi bọn họ la hét đòi lấy một sự công bằng bởi Dương Kỳ không muốn cho bọn họ một con đường sống.
Dương Kỳ nhàn nhã ngả người,dựa vào ghế,không hề có ý ngăn cản,để cho mấy tên hề này nhảy nhót chán đi.Trong lòng hắn cũng đang chờ mong những người đó có thể khiến cho cao tầng giận dữ,đổi lấy một người khác.Để cho hắn có thời gian tự do hoạt động.
Những người còn lại cũng đang do dự.Mặc dù họ cũng muốn bỏ đi nhưng trong lòng lại sợ nếu việc không thành mà còn bỏ đi thì chắc chắn sẽ đắc tội với Dương Kỳ.
Dương Kỳ cũng không nóng nảy,chờ đợi kết quả từ chính viện.Một lúc sau,đám đệ tử ký danh cúi đầu,ủ rũ lục đục đi về.Lúc này bọn họ không còn la hét nữa.Ánh mắt hoàn toàn tuyệt vọng,trầm mặc không nói.
Dương Kỳ nhìn nét mặt bọn họ cũng đã đại khái biết được kết quả.Hắn thầm nghĩ có lẽ phải làm mạnh tay hơn một chút.Mặc dù không giết chúng được nhưng hành hạ thì được,hắn bĩu môi,liếc mắt nhìn mọi người một cái nói.
-Sao thế khí thế lúc nãy đâu hết rồi,hôm nay ta chính là muốn trả thù các ngươi.Nếu có bất mãn có thể đi tìm trưởng lão.Nếu ai có thể đuổi ta đi khỏi chỗ tạp vụ này,Dương Kỳ ta liền tạ ơn.
-Dương sư huynh.Mong người hãy bỏ qua cho chúng ta.
Một tên đệ tử lập tức cầu xin.
-Đúng thế!Dương sư huynh!Lúc đầu chúng ta là những con chó bị mù.Mong sư huynh tha cho chúng ta
-Dương sư huynh!Ta tuyệt đối không giống bọn họ,trong lòng tiểu đệ kính ngưỡng sư huynh như thao thao liên thủy,liên miên bất tuyệt.Ta….