Dương Mịch là chuẩn bị đánh lửa,đối với tại hoang dã qua đêm mà nói,đống lửa tầm quan trọng không thể xem nhẹ.Nhưng nàng không nghĩ tới Hải Hoàng lúc này thế mà lại tới.Dương Mịch nhìn thấy Hải Hoàng khiêu khích,nàng biết là hắn tới nhục nhã cùng trào phúng nàng,nàng cả giận nói.
'Hải Hoàng,anh tới nơi này làm gì?'.
Hải Hoàng cười hắc hắc.Lấy từ trong túi quần ra một hộp thuốc lá,tiếp đó lấy ra cái bật lửa đem thuốc lá đốt lên,một bên vừa hút vừa nói.
'Tôi là tới thăm cô nhìn cô đánh lửa,nếu như cô chịu cầu tôi,tôi liền đem bật lửa cho cô mượn dùng,như thế nào?'.
Đáng giận,tên súc sinh này quả là muốn nàng tức chết mà.
Tôi cầu anh?.
Chính tôi cũng có thể phát ra lửa,còn phải cầu anh.
Dương Mịch đối với Hải Hoàng có chút khinh thị,Hải Hoàng thủ đoạn dậy dỗ là quá đơn giản,nàng cười lạnh không để ý đến,chỉ cần có thể đánh lửa,liền có thể hung hăng đánh mặt Hải Hoàng.
Dương Mịch bắt đầu cố gắng đánh lửa.Đánh lửa vẫn là ma xát sinh nóng,nhiệt lượng đạt đến cành cây khô đủ sau đó liền sẽ nhóm lửa bốc khói,kì thật yêu cầu kĩ thuật cũng không cao,chỉ đối với thể lực cơ thể yêu cầu tính hà khắc,cùng tốc độ và tính bền dẻo tốt.
Dương Mịch liều mạng xoa xoa gậy gỗ.
Hải Hoàng giả vờ thật bất ngờ haha cười nói.
'Dương Mịch cô như thế mà có chút sức lực,nhất định là ăn đồ vật gì rồi?.Tôi suy nghĩ,cô có phải hay không ăn côn trùng,hơn nữa còn ăn mấy trăm đầu,cảm giác như thế nào'.
'ọe”.
Hết chuyện để nói.Nghĩ đến lúc trước trong miệng nàng ngọ nguậy đáng sợ côn trùng cảnh tượng,Dương Mịch không nhịn được nôn ra một trận,nàng nghẹn đủ khí lực,đánh lửa bị gián đoạn,Dương Mịch hung dữ ngẩng đầu nhìn Hải Hoàng.
'Anh câm miệng cho tôi”.
Hải Hoàng nói.
'Cô không ăn côn trùng,vậy cô ăn cái gì chẳng lẽ là phân và nước tiểu động vật gì đó”.
Dương Mịch cứng người bất động như núi.Nàng hít một hơi thật sâu,tiếp tục đánh lửa.
Dối với nàng mà nói,đánh lửa mới chính là trọng yếu nhất công tác,đây chính là nàng phải chăng có thể tại nơi này an toàn qua một đêm đạo cụ.Cũng là nàng có thể giành được tôn nghiêm duy nhất phương pháp.Dương Mịch lại lần nữa tập trung đánh lửa.
Hải Hoàng đương nhiên biết,đám nữ minh tinh này tính cách tương đối quật cường.Thuộc về loại vì mặt mũi mà không muốn tính mệnh.Cho nên đối với hành động của Dương Mịch hắn chính là không một điểm ngoài ý muốn.
Hải Hoàng giả vờ bất ngờ,chỉ vào nơi xa nói.
'Kia là cái gì,là bánh mì túi hàng”.
Túi hàng?
Dương Mịch tâm thần nhất thời kinh hãi,Hải Hoàng trào phúng nửa điểm không có tác dụng với nàng.Nhưng bây giờ nàng căn bản không làm được,bởi vì nàng ăn vụng trộm Băng Băng đưa cho nàng bánh mì.
Thật chẳng lẽ Hải Hoàng phát hiện ra nàng ăn qua bánh mì.
Không có khả năng.Nàng nhớ rõ chính mình đem túi hàng chôn ở cách đó không xa trong đống đất, căn bản không có khả năng bị phát hiện, nàng kinh hãi ngẩng đầu, nhìn thấy Hải Hoàng thế mà từng bước một hướng đi nàng chôn túi hàng chỗ nàng bị dọa đến nín hơi ngưng thần, nàng biết, nếu như bị Hải Hoàng phát hiện nàng ăn bánh mì, nàng tuyệt đối không có cách nào lại Hải Hoàng trước mặt ngẩng đầu, kia sẽ là đối với nàng nhục nhã lớn nhất, như thế nàng chỉ có thể lựa chọn đi chết.Không còn cách nào khác.
Ta Dương Mịch liền xem như chết đói, cũng sẽ không tiếp nhận ngươi nửa phần hảo.Dương Mịch nhịp tim đạt đến nàng xuất sinh đến nay tốc độ nhanh nhất.
Nàng vừa kinh vừa sợ nhìn xem Băng Băng,chẳng lẽ là tiểu kỹ nữ này hại mình.Nhưng nàng nhìn thấy Băng Băng cũng buông thõng đuôi lông mày mím chặt môi khẩn trương lắc đầu, thần sắc rõ ràng, ý là nói với nàng không phải nàng cáo bí mật,Dương Mịch kinh nghi nhất định.Tại sao Hải Hoàng nói tới nhìn thấy túi bánh mì.Dương Mịch vẫn đối với Băng Băng đưa tới báng mì canh cánh trong lòng,cho nên ăn xong sau khi vì để tránh cho bị Hải Hoàng phát hiện,nàng liền đem túi hàng chôn ở cách đó không xa hố đất bên trong, theo lý thuyết chắc chắn sẽ không bị phát hiện,nhưng Hải Hoàng đột nhiên nói ra bánh mì túi hàng,Dương Mịch cũng không có biện pháp bình tĩnh,một khi nàng ăn Hải Hoàng bánh mì sự tình bị phát hiện như vậy thì mang ý nghĩa nàng cái gọi là kiên cường cùng tự tôn cũng là nói nhảm.Cho nên nếu như Hải Hoàng quả thật phát hiện túi hàng, nàng căn bản sẽ không do dự, sẽ trực tiếp đâm chết tại không xa xa trên hòn đá.Tiện nhân Băng Băng kia là không muốn mặt,nhưng là nàng nhất định muốn.Mà Hải Hoàng muốn chính là hiệu quả này,trước đem Dương Mịch tinh thần kéo căng đến cực hạn, dễ dàng hơn kế tiếp Băng Băng giành được Dương Mịch tín nhiệm hắn tìm được một mảnh rộng lớn lá cây, hắn làm bộ bất đắc dĩ lắc đầu nói: 'Tôi còn tưởng rằng là túi hàng đâu, thì ra chỉ là một mảnh lá cây.'
Dương Mịch nhẹ nhàng thở ra.Hải Hoàng nhếch miệng cười nói.
“Tôi nhớ lời cô nói,có chết cũng không tiếp nhận giúp đỡ của tôi,tôi biết cô rất có cốt khí,Dương Mịch cô tiếp tục đánh lửa,tôi phải trở về ăn gà nướng”
Về đến nhà gỗ Hải Hoàng trầm ngâm nói.
“Băng Băng,thuận tiện chúng ta tiếp xuống hành động,tối mai em lại cố gắng thu lấy Dương Mịch tín nhiệm,anh đi bắt gian”
Băng Băng sẵng giọng đỏ mặt nói. “Cái gì gọi là bắt gian,khó nghe như vậy,anh liền chờ xem,diễn kĩ của em khó mà Dương Mịch có thể phát hiện”