Tên hỗn đản này quả nhiên còn muốn tai họa,dậy dỗ ngoan ngoãn nghe lời hắn với những cô gái khác,nhưng mà hắn cứ nằm mơ đi hắn tưởng mình là thần tiên sao nói muốn có là có được hơn nữa trên đảo này Siyoung giám khẳng định rằng nữ nhân có thể đẹp hơn mình là điều không thể.
Nàng đầu tiên là phẫn nộ,nàng đã bị Hải Hoàng hành hạ thể xác tinh thần đều mệt mỏi,tự nhiên là không muốn nữ nhân khác rơi vào hoàn cảnh giống mình,rơi vào Hải Hoàng ma trảo.
Nhưng nghĩ lại,những chuyện này hình như không quan hệ đến nàng,bây giờ nàng chỉ là Hải Hoàng nữ nhân kiêm nô lệ,hoàn toàn không có tự do cùng tôn nghiêm,đây là nàng duy nhất phương thức sống tiếp.
Siyoung nháy mắt mấy cái nói.
'Tôi không để ý,tùy cậu quyết định,tôi cũng không có tư cách để ý'.
Nữ nhân này Hải Hoàng rất thích,nàng rất thông minh,rất biết điều.Bất luận là tâm lý,sinh lý nàng cũng đã bị Hải Hoàng chinh phục.Nàng đã mất đi cơ hội lựa chọn.Nếu chẳng may có nữ nhân vừa ý Hải Hoàng trên đảo,cùng nàng không quan hệ,nàng cần phải làm đó là nghe lời hắn,yên tâm làm một nữ nhân nghe lời.
Đương nhiên bao gồm tối nay đối với Hải Hoàng nghe lời.
Buổi chiều Hải Hoàng dựa theo vị trí trong đầu tiếp tục đi lấy cái vali tiếp tế sau một tháng,quãng đường lần này khá xa ,nếu theo hắn ước tính quãng đường này hắn phải đi bộ ít nhất là 4km mới có thể lấy được,tính cả đi cả về là 8km ,mà đây là đường rừng,rất khó khăn cho việc đi lại.Cái vali này không may mắn như vậy,nó không có hai thứ quan trọng nhất đó là hai bình chất lỏng,súng cũng không có,đương nhiên là vẫn có dao găm và rừu,cùng với nước ngọt và số lượng đồ hộp ít đi,bật lửa.Lần này khác biệt một chút là trong đây có nồi,chảo….các loại dụng cụ bếp.Hai cái túi ngủ,cùng với vài bộ quần áo của nam nữ.Hải Hoàng vác nó về đến nơi ở,coi như là thử luyện tập sức bền luôn.Đến nay thể lực hắn đã vượt xa thường nhân,hắn cảm thấy có vác thêm vài cái vali đi một quãng đường dài trong rừng đi nữa cũng có thể.
Lần này khi hắn đang trên đường về,hắn nhận ra một số thay đổi trên hòn đảo,không biết từ lúc nào thông tin trong đầu hắn lại thay đổi.Nơi đây bắt đầu có sự đổi mới tích cực về mặt thực vật và sinh vật,chúng phong phú hơn rất nhiều,cứ như là ai thả chúng lên trên hoang đảo này vậy.Có lẽ bây giờ nó là một hòn đảo hoàn chính chứ không phải hoang đảo.Còn đám dã thú được Hải Hoàng thông tri tìm kiếm những vali tiếp tế khác thì đến giờ mới có một điểm tin tức.Con Hổ tinh kia hình như đã tìm thấy một thứ có hình dạng tương tự như vậy,đang trên đường lôi kéo nó về cho hắn,khoảng chừng đến tối thì có thể trở lại nơi hắn.Thực ra sau khi điều khiển được đám sinh vật theo ý mình,Hải Hoàng không muốn giết con hổ này nữa,hắn biết con hổ này khác với các loại động vật ở đây linh trí nó cao hơn rất nhiều.Nếu giết thì quá đáng tiếc,cứ giữ nó lại làm trinh sát,thám thính cho hắn cũng không tệ.
Thấy Hải Hoàng vác cái vali đen lần trước về Siyoung tò mò hỏi.
'Không phải là lần trước anh ném nó đi rồi sao,sao lần này còn mang nó về”.
Hải Hoàng: 'Không phải,đây là cái khác,cô sắp xếp đồ vật vào trong nhà đi,trong đó có một bộ quần áo của nữ đó,cô mau thay đi”.
Nàng ngồi xổm người xuống,mở ra vali đập vào mắt nàng là một đống dụng cụ nấu ăn,túi ngủ cùng với đồ hộp và nước ngọt…
Nàng cũng không ngạc nhiên lắm vì quá rõ Hải Hoàng rồi.Nàng quần áo rách nát,lộ ra trắng nõn như ngọc đùi,nàng đỏ mặt đem tay che lại.
Đây hoàn toàn là nữ nhân gia thẹn thùng cùng cẩn trọng ,cùng nàng thân phận không có quan hệ.
'Thay luôn ở đây sao”.
'Đúng vậy,bộ đầm của cô đã phá nát,có mặc thì càng làm tôi ham muốn với cô thêm thôi,tôi cho cô tìm quần áo mới,tất cả thoát”.
Siyoung ngẩng đầu nhìn một chút Hải Hoàng.Nàng ánh mắt không có một chút gì hoang mang,nàng đỏ mặt giải khai quần áo,thoáng có chút do dự cũng cởi xuống bên trong,hoàn mĩ thân hình quyến rũ hiện ra trước mặt Hải Hoàng.Cơ thể trắng nõn sáng long lanh,không bị một điểm ánh nắng làm rám đen,quả là có chút kì lạ.
'Đem đám này quần áo đều mặc lên đi”.
Siyoung run run tay đem quần áo đều mặc lên,thiếu một cái là không có đồ lót,hơn nữa bộ đồ này lại khá nhỏ so với người nàng,làm cho các nơi nhạy cảm đều căng phồng.
Hiện nay con số người trên đảo cũng không dao động nhiều lắm so với một tháng trước khi hắn đến đây chỉ mất đi 5 người.Như vậy hiện tại tính cả hắn và Siyoung thì hòn đảo nàn đang có 125 người,hắn không thể hiểu nổi sao bọn người này sống dai đến vậy căn cứ vào sự khắc nghiệt trên đảo thì đáng ra chúng phải chết nhiều hơn chứ.Rốt cuộc là vì sao mà chúng có thể cầm cự lâu như vậy,có lẽ hắn phải tìm cách tìm ra đám người này rồi từ từ theo dõi.
……….
Hiện tại có một điều mà hắn mắc sai lầm,hơn nữa là sai lầm rất cơ bản,cái xác rỗng của con dê bây giờ đã hấp dẫn ruồi bọ,mà bọn chúng chính là kẻ mang theo virut,vi khuẩn.Đáng lẽ hắn phải quẳng cái xác đó xuống biển cho lũ cá xử lí nốt.Nhưng đương nhiên Hải Hoàng thì không thể nào bị nhiễm bệnh gì được điều hắn lo lắng là cái xác giờ đã làm cho ruồi muỗi sinh sôi rất nhiều.Chúng bay đầy trời nếu không phải Hải Hoàng tùy ý điều khiển được thì dư vị bị chúng đốt cũng không dễ chịu chút nào,đáng tiếc là hắn phát hiện ra thì Siyoung nàng đã bị đốt vài cái,hắn rất sợ nàng sẽ mắc bệnh gì.
Lại đến tối con hổ lôi được cái vali về cho hắn,đúng là cái vali đen tiếp tế như bình thường.Hắn ra lệnh cho con hổ mau chóng rời đi,nhìn qua thì hắn thấy hình như nó cũng chưa bị ai đụng qua,ngoài dấu răng của con hổ.Hắn mở nó ra,bên trong đồ hộp có lẽ đã hết hạn chỉ còn nước ngọt là có thể sử dụng.Cái vali này cũng không có bình chất lỏng nào,ngoại trừ có một cây đèn pin và một đống thuốc thì không còn giá trị gì cả.Số thuốc men này rất nhiều,ghi rõ ràng là thuốc gì,dùng để chữa bệnh gì.Đối với hắn thì không có tác dụng nhưng đối với nữ nhân của hắn thì rất cần thiết.
Trên đường trở về Hải Hoàng Hải Hoàng có để ý một cái cây có dấu hiệu bị chặt phá.Mà hắn thì nhớ rất rõ ràng mình không có hoạt động ở khu vực này,chứng tỏ gần đây rất có thể là có người,hơn nữa nhìn giấu vết để lại từ bước chân,hắn thấy rằng chúng không cùng kích cỡ.Xem ra gần đây không chỉ có một người,nếu như là một tổ đội thì càng tốt.Hải Hoàng cười hắc hắc,rất nhanh suy nghĩ cách xử lý bọn họ.