Hôm nay là sinh nhật A Li, tuy rằng nữ nhi A Li không thể trở về mừng sinh nhật, nhưng vợ chồng hai người vẫn là chuẩn bị một bàn đầy đồ ăn ngon theo ý của bản thân cho con bé.
A Ngọc dùng thật móng tay nhọn thật dài màu đỏ như lửa gõ gõ lên trên cái bàn dài, thở ra một hơi, “Đồ Đồ à, khi nào thì đi làm mấy con quang hạc đưa tin như của tiên tộc mang về đây dùng đi? Cho dù nữ nhi không kịp trở lại, tốt xấu gì nó cũng có thể thông báo trước một tiếng, đỡ cho ta phải trông đứng trông ngồi đến tâm can cũng phát đau.”
Điều Đồ gãi gãi đầu, một mặt bất đắc dĩ: “Làm mấy con cũng không có gì khó, vấn đề là, cái thứ đó phải rót linh lực vào mới xài được.”
A Ngọc ủ rũ ủ rũ lệch đầu qua trên cái ghế dài tơ vàng: “Ma vực ta lớn như vậy, người thông minh lại nhiều, làm sao lại không tìm ra được một người làm một thứ tương tự như vậy được chứ!”
Ngoài điện bỗng nhiên có người báo lại: “Báo —— Tây Ma Thiên đại nhân, có đại vương Mối tộc cầu kiến! Hắn nói có tin tức của A Li đại nhân!”
Vợ chồng hai người liếc nhau, nụ cười theo khóe môi khuếch đại đến đuôi lông mày: “Mau, truyền hắn tiến vào!”
Thanh niên Nhĩ tộc đầu tròn chậm rãi đi vào trong điện.
A Ngọc nhẹ nhàng nheo mắt lại, nở nụ cười: “A, làm vua của một bộ tộc, thật thay đổi không ít đâu!”
Điều Đồ vô tội chớp mắt, nhìn thanh niên đầu tròn này nửa ngày, thật sự không nhìn ra có chỗ nào khác với lúc trước —— à mà lúc trước, hắn cũng chưa từng cẩn thận nhìn qua tiểu gia hỏa mềm mại yếu ớt này.
Nhưng mà phu nhân nói không giống, thì chính là không giống .
Điều Đồ gật gật đầu, rất có khí thế cười hai tiếng: “Không sai! Tinh thần hơn !”
“Phải không ?” Thanh niên đầu tròn chậm rãi nâng mặt lên, trên mặt lộ vẻ tươi cười làm người ta không đoán ra được, “Vậy thật đúng là nhờ phúc của nhị vị.”
Mi tâm A Ngọc nhíu lại, “Hô” một tiếng kéo đôi chân dài bắt chéo lên, hơi nghiêng thân thể về phía trước một chút, thần sắc nguy hiểm: “Nói, chính, sự.”
“Chậc!” Thanh niên con mối lộ ra một ngụm răng nanh, “Phu nhân thật đúng là người sâu sắc. Chính sự nha, nhắc đến cũng có chút dài dòng, bất quá, ta đây có hứng nói, nhưng nhị vị thì không nhất định có hứng nghe…”
Thần kinh thô như Điều Đồ lúc này cũng có thể cảm giác được không thích hợp , vừa trừng mắt, cánh tay đã bị A Ngọc chặt chẽ nắm lại.
A Ngọc cười duyên , ánh mắt nhỏ dài mị lại thành một đường, từ từ ngã người vào trong cái gối mềm lớn, nói: “Hôm nay vừa đúng là nhàn đến vô sự, ngươi cứ nói đi.”
“Ha ? Ha ha, ha ha ha ha, ” con mối nở nụ cười một hồi, chắp tay sau lưng đi thong thả hai bước, “Các ngươi đều là những đại nhân cao cao tại thượng, căn bản sẽ không quan tâm một con yêu ma nho nhỏ như ta vậy! A, ta mạo hiểm sinh mệnh, nghĩ hết tất cả biện pháp, mới đưa được tin tức quan trọng rằng Tây ma vực có nội quỷ truyền đến cho các ngươi, các ngươi tương kế tựu kế, đem đám phản đồ nọ một lưới bắt hết —— thế nào, cảm thấy bản thân mình thật thông minh, rất lợi hại, rất giỏi, có đúng không? !”