Cô Hồ, Xa Tuyết, còn có cả đạo diễn và mấy diễn viên mới đi theo.
Ôn Noãn thấy kỳ lạ: Cố Hi Quang đâu?
Chỉ là nhiều người, cô cũng không tiện hỏi.
Cô Hồ là gần gũi với cô nhất, đương nhiên so với những người bên cạnh thì gần gũi hơn chút, tặng trái cây tươi xong ngồi dên giường nắm tay cô: “Xem như là may rồi! Hy Quang…”
Ôn Noãn khẽ nhíu mày: “Cố Hi Quang làm sao?”
Đầu cô bị đập một cái, bị chấn động nhẹ, tình hình lúc đó gần như đã quên rồi.
Chỉ biết, Hoắc Minh vẫn luôn gọi cô.
Hoäắc Minh liếc nhìn cô Hồ.
Cô Hồ căng thẳng trong lòng, biết mình lỡ miệng, chuyện này rõ ràng Hoắc Minh không muốn cho Ôn Noấn biết.
Vì thế, cô ta lại ấp úng.
Ôn Noãn nhìn Hoắc Minh, trong lòng sáng tỏ như gương, cô cũng không hỏi nhiều.
Thân thể cô còn yếu, mọi người cũng không ở lại lâu. Trong phòng yên tĩnh lại.
Ôn Noãn đi đến bên cửa sổ sát đất, nhìn phong cảnh bên ngoài, khẽ hỏi: “Cố Hi Quang là thế nào?”
Lúc này, thư ký Trương đang đẩy cửa vào.
Hoắc Minh đóng laptop lại, ý bảo anh ta đợi bên ngoài một lát.
Cửa khép lại, anh đứng dậy ôm eo Ôn Noãn từ phía sau, thấp giọng nói: “Anh †a vì cứu em mà mặt bị huy dung, anh đã mời chuyên gia nước ngoài tốt nhất, đã làm xong phẫu thuật giai đoạn đầu tiên.”
Cố Hi Quang bị thương nặng, ít nhất cũng phải làm phẫu thuật năm sáu lần.
Nhưng vẫn không đảm bảo có thể giống như lúc trước.
Ôn Noấn yên lặng nghe, trong lòng cũng khó chịu.
Một lúc lâu sau, cô thấp giọng nói: “Khóa bình an mà Cố Trường Khanh đưa cũng vỡ rồi đúng chứ!”
Khóa bình an, Cố Hi Quang…
Ôn Noấãn nhớ đến người đã qua đời, trong lòng rất khó chịu, trong mộng Cố Trường Khanh đã buông bã, đi bước trên con đường cuộc đời khác, nhưng giờ đã tỉnh mộng, anh ta thực sự không còn nữa.
Ôn Noãn không vội gặp Cố Trường Khanh.
Chàng trai trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, dù sao cũng có tự tôn của mình, bộ dạng mặt mũi quấn đầy băng gạc như vậy sẽ không muốn để người khác nhìn thấy.
Thế nhưng, Ôn Noãn lại muốn đi thăm Cố Trường Khanh. Trước khi xuất viện một ngày.
Hoắc Minh không có ở đây, Ôn Noãn nhờ vệ sĩ sắp xếp xe, nói muốn ra ngoài một chuyến.
Vệ sĩ do dự: “Chuyện này vẫn nên báo với tổng giám đốc Hoắc.” Ôn Noãn cũng không ngăn anh ta.
Vệ sĩ gọi điện xong, khẽ nói: “Tổng giám đốc Hoắc đã dặn, mong cô đừng đi quá xa, nói là buổi chiều sẽ có tuyết rơi.”
Ôn Noãn cười nhạt một tiếng.
Gô bảo trợ lý mua một bó cúc họa mị, rồi mặc đồ đen.
Đây là lần đầu cô đến mộ Cố Trường Khanh.
Bước xuống xe, sắc trời đã u ám, trông có vẻ sắp có tuyết rơi. Ôn Mặc mặc áo lông rộng, không nhìn ra được là mang thai.
Cô chậm rãi bước về phía mộ Cố Trường Khanh, nơi đó lại có một bóng dáng gầy ốm đang đứng, lại gần nhìn thì thấy là Đinh Tranh.
Ai hại mình, Ôn Noấn đều biết. Nhưng đến bây giờ Hoắc Minh vẫn chưa phát tác, không có chứng cứ.
Còn cách khoảng mấy bước, Ôn Noãn đứng lại, bình tĩnh nhìn chằm chăm Đỉnh Tranh.
Đi cùng Ôn Noãn là bốn vệ sĩ và một trợ lý, đương nhiên Đinh Tranh cảm nhận được, cô ta nói đầy sắc bén: “Bà Hoäc ra ngoài, đúng là chuẩn bị trận địa lớn thật!”
Ôn Noãn lạnh nhạt khế cười.
Bốn vệ sĩ tiến lên, kéo Đinh Tranh qua một bên.
Ôn Noãn đi đến trước mộ, nhìn chăm chú bức ảnh Cố Trường Khanh trẻ trung.
Bức ảnh là do cô chụp cho anh ta năm đó.
Nghĩ lại, là mong muốn cuối cùng của anh ta.
Trời đất u ám, Ôn Noãn trong lòng khó chịu, cô khom người khế chạm vào gương mặt trẻ tuổi kia, thì thầm: “Tại sao phải nói những lời đó với Hi Quang! Cố Trường Khanh, chuyện của chúng ta đã qua rồi, tại sao còn không buông bỏ!”
Nếu anh ta buông bỏ, thì sẽ không rời đi sớm như vậy.
Sống chết có số, Ôn Noãn không tự trách đến vậy, cô chỉ cảm thấy khó chịu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!