Hoắc Minh không đáp lời.
Đinh Tranh không muốn từ bỏ một cơ hội như vậy, rất muốn thể hiện chút gì đó, cô ta nói chuyện với mấy vị hiệu trưởng bằng giọng điệu vô cùng thân quen: “Em có quen biết với Giám đốc của khách sạn này, bọn họ đồng ý chiết khấu cho chúng ta 5%.”
Mấy vị hiệu trưởng khen cô ta có năng lực.
Đinh Tranh lại nhìn Hoắc Minh, tiếp tục nói: “Đây là khách sạn sáu sao, trừ phi có mối quan hệ rất mạnh nếu không sẽ không cho giảm giá.”
Trong ánh mắt kinh ngạc, Đinh Tranh cảm thấy ít nhiều Hoắc Minh cũng phải nhìn cô ta bằng con mắt khác.
Cô ta không khỏi đắc ý.
Hừ! Ngoại trừ gương mặt kia, Ôn Noãn có điểm nào sánh được với cô ta chứ?
Đúng lúc này, cửa phòng tiệc bị đẩy ra, một giọng nói trung niên vang lên: “Hoắc Minh, hóa ra cậu ở đây!”
Người vừa bước vào chính là Tổng Giám đốc Lâm của khách sạn này.
Tổng Giám đốc Lâm nhiệt tình nắm lấy tay Hoắc Minh, trong giọng nói mang theo vẻ thân mật: “Vừa rồi nghe cấp dưới nói cậu tới đây ăn cơm, tôi còn không tin một Đại Phật Gia như cậu còn có thể tới cái miếu nhỏ này của tôi, tới đây xem thì đúng là cậu thật!”
Hoäc Minh cười nhẹ: “Tổng Giám đốc Lâm khiêm tốn quá”
“Hoắc Minh, cậu gọi tôi là Tổng Giám đốc Lâm mới là khách sáo đấy! Chúng ta biết nhau đã bao năm rồi chứ.”
Tổng Giám đốc Lâm tinh mắt nhìn về phía Ôn Noãn.
Hoắc Minh giới thiệu với ông ấy: “Bạn gái của tôi, Ôn Noãn, tôi tới tham gia họp lớp cùng cô ấy.”
Tổng Giám đốc Lâm cúi người nhẹ bắt tay với Ôn Noãn.
Ông ấy làm kinh doanh, miệng như được quét mật: “Em dâu không chỉ xinh đẹp, khí chất cũng rất xuất chúng.”
Ôn Noãn không khỏi đắc ý.
Tổng Giám đốc Lâm cũng từng được Hoắc Minh giúp đỡ, sau một trận kiện tụng sinh tử đã cứu được tính mạng của cả nhà ông ấy, giờ vừa hay tìm được cớ để báo đáp ân tình, lấy Ôn Noãn làm điểm tựa: “Lần đầu tiên gặp em dâu, tôi cũng không chuẩn bị cái gì cả, đồ ăn và rượu ngày hôm nay miễn phí toàn bộ.”
Mấy trăm ngàn cứ miễn phí thế sao?
Ôn Noãn cảm thấy không ổn lắm, cô sợ Hoắc Minh nợ ân tình của người ta.
Nhưng Hoäc Minh lại thoải mái đồng ý, anh ôm lấy bờ vai ngọc của Ôn Noãn rồi mỉm cười: “Cảm ơn Tổng Giám đốc Lâm đã chiêu đãi, để hôm nào tôi mời ông bữa cơm.”
Tổng Giám đốc Lâm thấy anh phải đi, ông ấy cũng là người từng trải, có thể thông cảm được.
Chà chà! Còn không phải là chuyện nam nữ đó sao!
Ông ấy tự mình đưa Hoắc Minh đến thang máy, mãi đến khi xuống dưới lầu mới thôi…
Trong phòng tiệc.
Không khí lặng im, đặc biệt là Đinh Tranh cực kỳ khó xử, thứ cô ta nỗ lực a dua lấy lòng, Ôn Noãn không cần tốn chút công sức đã có được, cô ta có cảm giác mình chẳng khác gì một thằng hề!
Đinh Tranh cầm bình rượu, tự rót cho chính mình.
Cô ta miễn cưỡng cười: “Một chai mấy chục ngàn, nhờ mặt mũi của Ôn Noãn nên được uống miễn phí đấy!”
Cô ta vừa dứt lời, đôi mắt đỏ bừng nhìn về phía Cố Trường Khanh.
Cố Trường Khanh quay đầu rời đi.
Đinh Tranh uống quá nhiều, đứng ở phía sau hắn hô to: “Cố Trường Khanh, anh là đồ khốn nạn… Em yêu anh, em yêu anh còn hơn cả Ôn Noãn nữa!”
Cố Trường Khanh xoay người cười lạnh: “Tình yêu của cô rẻ mạt quát”
Đinh Tranh gào khóc.
Tình huống này vô cùng khó xử, những người tham gia họp lớp lần này có ai mà ngờ được chuyện sẽ kết thúc như thế.
Ôn Noãn đi theo Hoắc Minh xuống bãi đỗ xe tầng ngầm.
Cô ngồi vào ghế điều khiển, cởi giày cao gót ra, nhẹ giọng nói: “Sớm biết vậy đã mang đôi giày đế bằng tới đây rồi.
Ôn Noãn có đôi chân đẹp, mu bàn chân cũng đẹp, hình dáng và màu da đều là cực phẩm.
Hoắc Minh tựa lưng vào ghế, ngồi nhìn cô. Ôn Noãn bị anh nhìn đến mặt đỏ tim đập.
Anh nói nhỏ: “Chân trần thì lái xe kiểu gì? Đi lên lầu thuê phòng nhé?”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhot com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!