Minh Châu trở về thành phố B.
Cô cứ nghĩ là sẽ rất lâu không gặp lại, thế nhưng mới về được một tuần thì Lục Khiêm đã đến.
Khi đó là vào ban đêm, cô nhận được điện thoại của ông: “Ra ngoài cửa đi!”
Hả!
Tim cô đập thật nhanh, ông đến thành phố B?
Cô cầm điện thoại vẫn chưa ngắt máy, nhanh chóng thay bộ váy khác rồi xuống lầu. Dưới lầu, Hoắc Chấn Đông vẫn còn chưa ngủ, đang ngồi đọc báo, thấy dáng vẻ của con gái nhỏ thì thuận miệng nói: “Trễ thế này rồi còn đi đâu?”
“Lâm Lăng gọi đi ăn khuya.” Cô nói xong thì chạy vụt ra ngoài.
Hoắc Chấn Đông lắc đầu, con bé này!
Một chiếc Lotus màu đen đang đậu trước cửa nhà họ Hoắc.
Lục Khiêm mặc bộ đồ màu đen đứng tựa vào cửa xe hút thuốc, cơ thể như hòa lẫn với màn đêm, thấy Minh Châu chạy ra thì nhẹ nhàng mở hai tay, cô tự nhiên nhào vào, tựa
đầu lên vai ông, chóp mũi là mùi hương dễ chịu của ông.
Hồi lâu sau, cô nũững nịu: “Suýt nữa là anh làm em bỏng rồi!”
Lục Khiêm cười cười vứt thuốc lá, cúi đầu hôn lên môi
Cô hơi sợ hãi, dù sao đang trước cửa nhà mình.
Rõ ràng Lục Khiêm cũng e dè, chỉ hôn một cái đã nhét cô vào trong xe.
Minh Châu chậm rãi kéo dây an toàn, mắt sáng lên: “Chúng ta đi đâu?”
Thật ra cô định hỏi có phải là đến khách sạn hay không, nhưng hỏi như thế thì chủ động quá, cứ như cô không kịp chờ nổi muốn “làm” vậy.
Lục Khiêm quay sang nhìn cô.
Một tuần không gặp, ông nhớ cô da diết nên hôm nay mới cố rút ra chút thời gian.
Ông cầm tay cô, giọng khàn khàn: “Đến thì biết!”
Minh Châu ngoan ngoãn “ồ” một tiếng.
Xe thể thao màu đen vụt nhanh trên đường, ước chừng một tiếng sau thì dừng trước một căn hộ cao cấp trên đường Quảng Nguyên.
Nơi đây nổi tiếng với giá nhà đắt đỏ, bảo mật riêng tư rất tốt.
Nghe nói chỉ có ông trùm trên thương trường và minh tỉnh mới mua được.