Ông…đến đây làm gì?
Dáng vẻ Lục Khiêm nhàn nhã, mỉm cười nhìn cô ấy, như đang nhìn một đứa cháu bình thường.
Dưới ánh đèn, sắc mặt cô ấy tái nhợt.
Người làm bố không khỏi chú ý tới, Hoắc Chấn Đông sai quản gia chuẩn bị đồ ăn, nói với con gái út: “Sao con xuống nhà mà không chào hỏi ai? Gọi chú Lục đi.”
Môi cô ấy mấp máy nhưng mãi chưa nói được lời nào. Cô ấy quay người chạy lên lầu.
Hoắc Chấn Đông lắc đầu nói với Lục Khiêm: “Con bé hư quá! Cậu Lục đây đừng để trong lòng.”
Lục Khiêm nhìn lên lầu, cười nói: “Cô bé vẫn là trẻ con, không sao.”
Quản gia đích thân mang đồ ăn và rượu tới, Hoắc Chấn Đông và ông ấy ăn uống suốt một tiếng, nói nhảm một hồi lâu như ông vẫn không hiểu người họ Lục này đến đây làm gì…
Rạng sáng, thư ký Lục đỡ Lục Khiêm lên xe.
Lục Khiêm uống hơi nhiều. Ông tựa người vào ghế sau, vốn định sáng mai sẽ quay lại thành phố C, nhưng rõ ràng cô bé đó vẫn đang ầm ï với ông.
Ông nghĩ nên dỗ cô vui vẻ một chút.
Ông gọi vào điện thoại di động của cô bé, nhưng cô không bắt máy, sau bảy tám hồi chuông, Lục Khiêm nhẹ nhàng cúp máy.
Trong lòng ông dâng lên một cảm giác khó tả, một nỗi đau âm Ỉ.
Thực ra, người như ông không nên vướng vào tình cảm và tình yêu chứ đừng nói là với một đứa trẻ nhỏ tuổi… Cho dù ông có cố phủ nhận, cho dù ông có nói với những người xung quanh rằng cô chỉ là con cháu, nhưng ông không thể phủ nhận rằng ông đối xử với cô rất khác biệt.
Ông không thể dành tình cảm cho cô nhưng ông vẫn quan tâm đến cô…
Lục Khiêm mở cửa sổ xe cho gió thổi vào để đầu óc tỉnh táo hơn một chút, lúc lâu sau mới giả vờ bình tĩnh, trêu chọc thư ký Liễu: “Để cậu chê cười rồi!”
Có quá nhiều người thích Lục Khiêm.
Có người yêu vì gia thế, hoặc ngoại hình của ông… nhiều đến mức ông không thể nhớ tên.
Nhưng ông chỉ đặt Minh Châu trên đầu trái tim mình.
Họ chưa bao giờ có một mối quan hệ thực sự, thậm chí không làm chuyện gì động trời… Họ chỉ dùng bữa cùng nhau, cô chỉ chợp mắt trong phòng ngủ của ông, và họ chỉ hôn nhau một lần.
Và cô cũng chỉ gọi ông là chú Lục mà thôi…
Trong một khoảng thời gian dài ông không nghe được tin gì về cô.
Sau khi Ôn Noãn có thai, nhà họ Hoắc tới cầu hôn, ông luôn cho rằng cô gái nhỏ cũng sẽ tới, dù sao cô cũng thích mấy chỗ vui vẻ.
Nhưng cô không đến…
Ông có chút thất vọng, trong bầu không khí sôi động đó, ông lặng lẽ hút hết nửa bao thuốc lá.
Khi Ôn Noãn kết hôn.
Cuối cùng ông cũng nhìn thấy cô, mặc một chiếc váy màu xanh lam tuyệt đẹp, là màu xanh lam thuần khiết nhất mà ông từng thấy, cô đi cùng một người chị em, cô xa cách ông, ông chỉ có thể nhìn cô từ xa.
Lục Khiêm nghĩ, như vậy cũng được.
Sau khi gặp được cô, ông có thể nói gì đây? Ông không thể cho cô bất cứ thứ gì.
Đến cả chính bản thân ông cũng không cho được. Giữa họ có quá nhiều rào chắn, thân phận, tuổi tác…
Ông không dám nghĩ, liệu một phần tình yêu của cô bé ấy dành cho ông có thể chịu đựng được những thử thách đó hay không… Tình yêu sâu thẳm trong trái tim ông buộc phải từ bỏ trước khi ông kịp bày tỏ.
Nhưng ông vẫn rất nhớ cô.
Đã lâu rồi ông không liên lạc với những người phụ nữ được xem là tri kỉ đó…
Ông Dịch và những người khác không hiểu, họ cho rằng ông đang tu thân dưỡng tính, nhưng chỉ mình ông biết, thực ra là do ông không cẩn thận đã để mình rơi vào lưới tình với một cô bé mà thôi!
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhot-com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!