Lục Thiển buông áo choàng tắm xuống, từ từ ngồi lên sô pha.
Vừa rồi ông hơi không nỡ từ bỏ.
Nhưng rõ ràng ông vốn thích những người đẹp có kiến thức, hiểu biết, dù có chút kiêu ngạo nhưng cũng không khiến người khác phiền chán, cũng biết nhìn sắc mặt người khác để làm việc.
Có lẽ vì đã lâu rồi ông không có phụ nữ…
Đúng lúc ông đang có nhiều suy nghĩ thì điện thoại di động vang lên, là mẹ ông đang ở thành phố C xa xôi gọi tới.
Bà cụ Lục lo lắng.
Đã tìm được Ôn Noãn rồi, sao Lục Khiêm vẫn chưa đưa cô về nhà?
Lục Khiêm an ủi bà vài câu, sau đó cười nói: “Ôn Noãn đang đi công tác ở thành phố H. Sau khi xong việc sẽ đến thành phố € ở cùng mẹ luôn.”
Bà cụ Lục lại nhắc đến chuyện hôn nhân của con trai.
Lục Khiêm cười lạnh: “Mẹ, hôn nhân là do duyên phận, mẹ muốn con ngẫu nhiên cưới một cô gái về nhà sao, để cô
ấy mỗi ngày trừng mắt với mẹ khiến mẹ không vui?”
Bà cụ Lục hừ lạnh: “Đừng lừa gạt cho qua chuyện! Mẹ còn không hiểu con sao?”
Nói được mấy câu, thư ký Liễu đã quay lại, cũng nghe được lời bà cụ Lục nói.
Bà cụ Lục cúp điện thoại: “Đã đưa người về chưa?”
Thư ký Liễu gật đầu, sau khi cân nhắc một lúc mới nói: “Thật ra nếu ngài thích thì cũng có thể… Khoảng cách tuổi tác không quá lớn, người cũng xinh đẹp, đơn thuần.”
Lục Khiêm hơi ngẩn người.
Ông nghĩ về nụ hôn trong phòng vệ sinh của câu lạc bộ, cảm giác rất tốt.
Sau một lúc phục hồi tinh thần, ông cười khổ: “Không thích hợp! Sau này không tránh được quan hệ thông gia giữa hai bên. Hơn nữa, cô ấy đơn thuần như vậy, tốt nhất đừng dây vào tôi!”
Nói xong, Lục Khiêm cầm áo choàng tắm đi tắm.
Ngày hôm sau, Hoắc Minh Châu từ từ xuống lầu.
Trong phòng khách vang lên tiếng nói chuyện, hình như bố và anh đang nói gì đó.
Hoắc Chấn Đông uống trà, rất ranh mãnh nói: “Nghe nói thằng khốn Cố Trường Khanh lại bị cục thuế nhắm tới, cả đội điều tra sáng sớm đã đến uống trà, nhìn tình hình bên đó, chắc là muốn lột thêm một lớp da của nó!”
Vừa nói vừa ho nhẹ: “Hoắc Minh, là con làm sao?”
Hoắc Minh trong lòng hiểu rõ chuyện này không phải mình, rất dè dặt nói: “Chắc là do thế lực khác! Chắc hắn ta đã đắc tội ai đó!”
Hoắc Chấn Đông gật đầu.
Ông cũng đoán được là ai, ngoại trừ người kia, còn ai có năng lực như vậy, lại còn không vừa mắt Cố Trường Khanh!
Trong lúc nói chuyện, họ không phát hiện trái tim Hoắc Minh Châu đang đập như trống.
Là chú Lục phải không?
Bởi vì Cố Trường Khanh nói những lời khó nghe đó nên ông ra tay xử lý rồi sao?
Đột nhiên cô rất muốn gặp ông. Cô còn không ăn sáng mà lái xe đến khách sạn nơi Lục
Khiêm đang ở, thực ra cô còn chưa quyết định sẽ nói gì với ông khi gặp nhau… Nhưng cô vẫn muốn gặp ông.
Khi lên đến tầng cao nhất của khách sạn, cô bấm chuông.
Một lúc lâu vẫn không có người ra mở cửa.
Người quản lý tình cờ đi ngang qua, nhận ra Minh Châu, biết cô là khách của ngài Lục.
Người quản lý nói với cô: “Ngài Lục đã trả phòng rồi!”