Trong bóng tối, Hoắc Minh nhìn cô chăm chú từ trên cao xuống.
Ôn Noãn muốn di chuyển.
Nhưng anh nhanh chóng nắm lấy tay cô, đan ngón tay với cô…
Bầu không khí kiều diễm, thích hợp làm chuyện vợ chồng.
Hoắc Minh cũng nghĩ vậy.
Anh vùi mặt vào cổ cô, yết hầu lăn nhẹ, thì thâm: “Ôn Noãn, anh có chuyện muốn nói với eml”
Ôn Noãn ừ một tiếng. mì thanh có hơi run rẩy…
Hoắc Minh xoay người, nằm nghiêng ôm lấy cô, để cô dựa vào lòng mình.
Họ đã trải qua rất nhiều chuyện, anh biết anh chỉ cần giấu giếm cô là có thể dễ dàng chiếm được trái tim và cơ thể cô.
Nhưng anh lại sợ, sợ mất cô.
Anh trầm giọng thẳng thắn với cô: “Vừa rồi anh đã gặp Sở Liên.”
Sở Liên…
Ôn Noãn cau mày.
Hoắc Minh nhẹ nhàng vuốt ve đuôi mày của cô, giọng nói trầm thấp dỗ dành: “Cô ta mang thai, anh cho người sắp xếp đưa cô ta tới thành phố H, anh biết em sẽ không vuil Nhưng anh muốn cho cô ta một cơ hội, Ôn Noãn, được không?”
Anh kể chuyện của Hoàng Duy Đức.
Ôn Noãn nhẹ nhàng tựa vào lòng anh, hồi lâu không nói gì.
Hoắc Minh cho rằng cô không muốn, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, đang định nói gì đó thì Ôn Noãn nhẹ giọng nói: “Được!”
Anh không ngờ cô lại dễ nói chuyện như vậy.
Ôn Noãn năm thẳng người, cô nói rất nhẹ nhàng: “Cô ta muốn giữ lại đứa bé, chứng tỏ trong lòng cô ta yêu đứa bé
này nhất… Việc gì em phải từ chối.”
Hoắc Minh nhìn dáng vẻ bình tĩnh thản nhiên của cô, không khỏi động lòng, muốn làm chuyện đó với cô.
Kể từ khi giả vờ khôi phục trí nhớ, anh còn không dám chạm vào cô vì sợ cô chán ghét.
Lúc này nói thẳng, thói quen cũ của anh lộ ra.
Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, hôn cô…
Cô rất ngoan, chủ động vòng tay qua cổ anh, triền miên ân ái với anh. Cả người Hoắc Minh như bị thiêu đốt, anh cảm thấy nếu anh không làm, anh sẽ không còn là đàn ông nữa…
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0t để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!