Hoắc Minh nhẹ tay xoa nắn môi cô: “Anh muốn em, muốn đến toàn thân đau nhói, nhưng anh biết em rất bài xích anh! Anh chỉ có thể cố gắng đối tốt với em, lần này chúng ta từ từ về bên nhau nhé, được không em?”
Ôn Noãn ngẩng đầu, khóe mắt ướt át…
Hoắc Minh nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Anh dán sát vào tóc cô, dịu dàng lặp đi lặp lại nói: “Anh xin lỗi, Ôn Noãn! Xin lỗi em! Anh không nên quên em!”
Cô dựa vào lồng ngực rắn chắc của anh, từ đầu đến cuối không hề đẩy anh ra!
Cả đời này, cô xem như đã rơi vào tay anh mất rồi…
Đến cuối, bọn họ cũng không hề có bất cứ hành động thân mật nào, chỉ ôm nhau một lát, hồi lâu sau, âm thanh của Ôn Noãn vang lên, mang theo giọng mũi: “Em về phòng thay quần áo!”
Hoắc Minh mở cửa cho cô.
Nhưng đúng lúc cô vừa ra ngoài, anh lại bắt lấy cổ tay cô: “Ôn Noãn!”
Mắt cô rưng rưng đẫm lệ.
Tay Hoắc Minh trượt xuống dưới, nhẹ nhàng vuốt ve ngón chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út kia của cô, chiếc nhãn 5.2 carat kia là chiếc anh đã đeo cho cô ở thành phố C…
Hoắc Minh thầm thì: “Ôn Noãn, sau này đừng tránh anh nữa nhé!”
Ôn Noãn chạy trối chết về phòng…
Hoắc Minh lảng lặng đứng đó, anh rất muốn giữ cô lại, nhưng ngoài việc muốn giữ lại cuộc hôn nhân này, ngoài ham muốn thể xác và sự chiếm hữu không thể giải thích được với cơ thể cô, thật ra anh còn có lý do khác.
Ví dụ như, chiếc nhẫn kim cương mà anh vừa vuốt ve kia,
Hay là vành tai hơi nhọn của Ôn Noấn đỏ lên vì anh…
Sự ngượng ngùng vô tình đó khiến anh động lòng, cũng. khiến anh ghen ty.
Nửa tiếng sau, bọn họ ra khỏi khách sạn.
Ôn chủ công ty đối phương rất hiếu khách, ông ta không biết mối quan hệ giữa Hoắc Minh và Ôn Noãn, nên săn sóc sắp xếp cho Hạ Như Lâm và Hoắc Minh hai cô gái trẻ tuổi xinh đẹp.
Nghe nói là sinh viên trường nghệ thuật, như nước hồ trong vắt.
Hạ Như Lâm nhập gia tùy tục, cũng khó từ chối được, cứ để cô gái ngồi bên cạnh mình.
Hoắc Minh vòng tay qua vai Ôn Noãn, kiêu ngạo nói: “Tổng Giám đốc Trương, không phải tôi không muốn thả lỏng, có điều người nhà quản chặt lắm, tôi đi công tác cũng không rời!”
Tổng Giám đốc Trương sửng sốt.
Sau đó liền tự phạt ba chén, nhận tội với Ôn Noấn.
Ôn Noãn không nói nên lời, chỉ cười nhạt…
Đêm đó, Hoắc Minh uống rất nhiều, cũng may đã bàn xong hợp đồng trên bàn rượu, Ôn Noấn rất bất ngờ, cô vẫn luôn tưởng Hoắc Minh chỉ thích hợp ngồi trên bàn đàm phán.
Không ngờ răng khả năng của anh trên bàn rượu cũng rất đỉnh.
Hạ Như Lâm cũng uống không ít rượu, tửu lượng của anh ta không tốt lắm, được nửa buổi thì phải gọi người giúp đỡ về khách sạn trước.
Bữa ăn kết thúc, Hoắc Minh cũng uống không ít hơn là mấy.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhot com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!