Hoắc Minh hơi híp mắt lại, nhanh chóng nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới.
Cô mặc một chiếc áo tắm màu trắng, dây đai lỏng lẻo như sắp tuột xuống, nếu để ý sẽ thấy một chút cảnh xuân.
Đêm khuya, cô cứ thế này mà gặp Hạ Như Lâm?
Cơn tức bùng lên trong lòng Hoắc Minh, nhưng người trước mắt cứ như cục bột, chạm vào một cái đã gục xuống.
Anh đưa tay ngăn cô lại, hơi khuyu xuống bế cô lên, đi về phía giường.
Ôn Noãn hơi tỉnh táo hơn một chút, nhận ra anh.
Cơ thể cô lún vào chiếc giường êm ái, Hoắc Minh cũng không rời đi mà một tay ôm cô, một tay nhanh chóng cởi áo khoác, áp trán mình vào trán cô: “Sốt đến mức này luôn àU
“Không cần anh lo!” Ôn Noãn xoay mặt đi.
Thật ra cô hiểu rõ, không chỉ vì không quen với khí hậu.
Mà còn vì tối hôm trước, anh đặt cô trên đàn dương cầm rồi muốn làm gì thì làm, ít nhiều cũng khiến cô bị cảm lạnh.
Ánh đèn mờ ảo.
Vợ chồng ly hôn lại áp sát với nhau như thế này thật sự kỳ cục, Ôn Noãn đẩy đẩy anh, giọng khàn khàn: “Sao anh lại tới đây?”
Hoắc Minh nhẹ nhàng đứng dậy khỏi giường.
Anh cầm di động lên tìm số điện thoại, trả lời cô: “Em sốt đến mức này, anh lo chứ sao!”
Vô cùng đơn giản, hợp tình hợp lý.
Ôn Noãn thật sự khó chịu, cô nhắm mắt lại.
Hoắc Minh gọi điện thoại: “Là tôi Hoắc Minh đây! Đúng vậy… Vợ tôi không quen khí hậu ở đây, phiền anh đến đây một chuyến!”
Anh nói thêm vài câu khách sáo rồi cúp máy.
Lại nhìn sang Ôn Noãn, cô đang trợn tròn mắt nhìn anh.
Có lẽ vì ngã bệnh mà tròng mắt cô trông ngập nước, còn hơi đỏ ửng lên.
Hoắc Minh mềm nhữn trong lòng.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhot com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!