Thành phố C, trời trong xanh.
Trước cửa nhà họ Lục, có một chiếc xe màu đen bóng loáng đang lái vào.
Xe từ từ dừng lại.
Một thân hình thon dài từ trên xe bước xuống, người giúp việc thấy anh lập tức cung kính chào hỏi: “Chào cậu!”
Hoắc Minh nhíu mày: “Ông Lục của các người đâu?”
Người giúp việc thấy vẻ mặt anh không tốt lắm, không biết đáp lại thế nào.
Lục Khiêm vừa lúc đi ra thì thấy Hoắc Minh, rất thản nhiên hỏi: “Sao mới sáng sớm đã tới đây?”
Hoắc Minh nghiến răng. Anh cười khẩy: “Đương nhiên là tới tìm cậu rồi!”
Lục Khiêm nhìn đồng hồ: “Không đúng lúc lắm, lát nữa †ôi có cuộc họp, tài xế đang chờ”
Hoắc Minh ngăn ông ấy lại, cười dửng dưng nói: “Không tốn nhiều thời gian của cậu đâu, nói chuyện xong rồi đi cũng không muộn!”
Lục Khiêm nhíu mày.
Hoắc Minh cúi đầu châm điếu thuốc lá, chậm rãi hút vài hơi, mới bóp lấy điếu thuốc, giọng nói nhạt nhẽo: “Tôi muốn nói chuyện với ông Lục về Minh Châu!”
Ông Lục?
Lục Khiêm liếc mắt cho thư ký bên cạnh lui ra, còn bảo người giúp việc đi chỗ khác.
Đến khi không còn ai, Lục Khiêm cũng châm một điếu thuốc lá.
Ông ấy đứng ở đầu gió, khói thuốc vừa bốc lên lại tản đi, khuôn mặt đẹp trai kia lúc thì rõ ràng lúc thì mơ hồ.
Hồi lâu sau, ông ấy khàn giọng hỏi: “Cô ấy giờ thế nào?”
Hoắc Minh cười lạnh nói: “Một cô gái ba mươi mốt tuổi, không về nhà không kết hôn, thuê một căn phòng †ồi tàn bốn mươi mét vuông ở bên ngoài… ông Lục, ông cảm thấy giờ con bé ra sao?”
Ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc của Lục Khiêm khế run rẩy.
Ông ấy vốn đứng ở địa vị cao, từ trước đến nay vui buồn đều không để lộ.
Đã hơn hai năm trôi qua, khi nghe được tin tức của người nọ, ông vẫn không thể khiến lòng mình bình tĩnh được.
Ông ấy đoán Hoắc Minh biết chuyện gì đó!
Giọng nói Lục Khiêm càng thêm khàn đặc: “Cô ấy… vì sao không về nhà?”
Hoắc Minh nhìn chằm chằm ông ấy, ánh mắt hung ác như muốn xé nát ông ấy ra.