Hoắc Minh Châu nhận lấy.
Lúc đó, cả cô ấy và Ôn Noãn đều ngơ ngác, không ai có thể ngờ rằng một ngày nào đó, cành vàng lá ngọc Hoắc Minh Châu lại cảm thấy nhẹ nhõm an ủi vì mười ngàn tệ!
Ôn Noấn không chịu nổi nữa.
Cô không kìm nén được, khi bước ra khỏi tòa nhà cũ nát, cô tựa mình dưới gốc cây, nức nở rất nhiều.
Tiểu Hoắc Tây dựa vào người cô, ôm lấy bắp chân cô. Ôn Noãn quỳ xuống ôm cô bé, tiếp tục khóc.
Tiểu Hoắc Tây sờ đầu cô: “Nếu bố biết, nhất định sẽ đau lòng!”
Ôn Noãn dần dần bình tĩnh lại.
Tất nhiên cô không thể để Minh Châu và đứa bé sống ở một nơi như vậy, cô cũng không tiện nói với Hoắc Chấn Đông, nếu vậy thì người làm bố làm mẹ sẽ thất vọng và
buồn bã đến mức nào?
Cô cảm thấy chuyện này để Hoắc Minh giải quyết sẽ tốt hơn.
Ôn Noãn sờ sờ Tiểu Hoắc Tây, nhỏ giọng nói: “Buổi tối khi bố về nhà, con nói với bố rằng mẹ đã khóc, con đã nhìn thấy cô Út nữa… Biết không?”
Tiểu Hoắc Tây ngẩng đầu lên, cố gắng suy nghĩ.
Một lúc lâu sau, cô bé mới hỏi: “Sao mẹ không nói thẳng với bố?”
Ôn Noãn:…
Mối quan hệ của cô và Hoắc Minh vẫn còn mông lung nửa vời, làm sao cô có thể khóc trước mặt anh…
Tiểu Hoắc Tây lắc đầu: Thế giới của người lớn thật phức tạp!
Tám giờ tối.
Hoắc Minh tăng ca xong về nhà, Ôn Noãn đang dạy Hoắc Tây đàn dương cầm.
Cô mặc một chiếc váy màu hoa sen, vòng eo thon gọn, để lộ cặp bắp chân trắng nõn dưới ánh đèn vàng mờ nhạt.
Dáng vẻ Tiểu Hoắc Tây đàn dương cầm rất ra dáng.
Hoắc Minh ngồi xuống cạnh Ôn Noãn, định trêu ghẹo một chút.
Đột nhiên, ánh mắt của anh khựng lại…
Ôn Noãn thấy anh trở về thì dừng lại và dịu dàng hỏi: “Anh đã ăn cơm chưa?”
Hoắc Minh cười: “Em đột nhiên dịu dàng như vậy, anh bỗng cảm thấy có chút không quen! … Nấu cho anh tô mì vậy!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!