‘Trên mặt Khương Lan Thính đầy cà phê.
Tính tình anh ta cũng không tốt, nhưng khi chia tay với Hoắc Kiều, anh ta luôn cảm thấy yếu thế trước mặt cô, anh ta trừng mắt nhìn cô nhưng cuối cùng cũng không làm gì, chỉ nắm lấy tay cô và kéo đến bãi đậu xe.
“Khương Lan Thính, anh buông tôi ra!”
“Anh không sợ con khốn kia nổi giận sao?”
Khương Lan Thính đẩy cô vào ghế sau, anh ta ngồi vào ghế lái, sau đó nghiêng người nhấn nút khóa cửa xe… Anh ta lấy khăn giấy lau mặt, vừa tức giận vừa lau nói: “Đừng luôn miệng gọi con khốn này, con khốn kia, cô ấy có tên, hơn nữa, cô ấy là một cô gái tốt!”
Hoắc Kiều không sợ anh ta giở trò đồi bại.
Cô dựa lưng vào ghế, chế nhạo: “Một cô gái tốt là người lén lút kiếm chuyện để nói với anh hả? Khương Lan Thính anh nghe cho rõ, không phải anh nói gần đây hai người mới quen nhau sao? Các người nói chuyện lén lút với nhau, ít nhất đã ba bốn tháng rồi!”
Khương Lan Thính không phủ nhận.
Nhưng anh ta nói với cô: “Trước mắt, tôi và cô ấy chưa từng xảy ra quan hệ lần nào.”
Hoắc Kiều cười nhạo: “Rất trong sạch nhỉ’ Nhưng anh không cần phải báo. cáo tiến độ yêu đương của các người với tôi, các người trong sạch hay tằng tịu với nhau ngoài đường cũng không liên quan gì đến tôi cả! Đừng nghĩ rằng tôi sẽ đối xử tốt với anh, anh không thích tôi, anh mệt mỏi với mối quan hệ này, anh có thể chia tay tôi … Anh đừng làm những việc khiến tôi ghê tởm nữa!”
Bây giờ, Khương Lan Thính vẫn không chút nào hối hận với quyết định của mình.
Anh ta thật sự rất thích tính cách của Tống Thanh Thanh.
Nhưng mà anh ta và Hoắc Kiều cũng từng có một quá khứ rất hạnh phúc, trong hai năm yêu đương, hai người gần như chưa bao giờ cãi nhau, Hoắc Kiều tuy hơi nóng nảy nhưng cô ấy rất giỏi trong việc nhìn sắc mặt người khác, sẽ không bao giờ gây sự khi anh không vui, anh ta sẽ tự nhiên mà chọc cô tức giận…
€ó lẽ là do hài hòa và yên bình quá, cho nên mới sinh ra cảm giác nhàm chán.
Khương Lan Thính ném khăn giấy đi, anh ta nhìn Hoắc Kiều, lạnh lùng nói: “Nếu cô vẫn còn tức giận, cô có thể đánh tôi hoặc…”
Chưa kịp dứt lời thì khuôn mặt anh ta đã nhận được một cái tát.
Hoắc Kiều mắng anh ta: “Kẻ tồi tệ! Đồ khốn!
Ánh mắt của Khương Lan Thính sâu hun hút, trong mắt chứa một loại cảm xúc khó hiểu, nhưng anh ta không tức giận mà chỉ chạm nhẹ vào má, nhẹ giọng hỏi: “Nguôi giận chưa?”
Hoắc Kiêu hất căm: “Mở cửa, tôi muốn xuống xe!”
Khương Lan Thính nhìn chằm chằm cô một lúc, cuối cùng cũng mở khóa cửa, Hoäc Kiều từ bên kia bước xuống xe trong nháy mắt, nhưng cô không quay lại trung tâm thương mại, mà lên một chiếc xe sang trọng màu sâm banh.
Người đang ngồi ở ghế sau là Trương Sùng Quang.
Người đàn ông này vẫn chưa đi!
Trương Sùng Quang ghé vào cửa sổ xe, chào hỏi Khương Lan Thính: “Lan
‘Thính, khuôn mặt nhớ phải bôi thuốc, buổi tối chắc vẫn muốn hẹn hò với bạn gái nhỉ?”
Vẻ mặt của Khương Lan Thính lập tức trở nên khó coi.
Không biết tại sao, anh ta không thích nhà họ Hoắc nói về Tống Thanh Thanh với giọng điệu trêu chọc như vậy… Dường như bọn họ hoàn toàn không quan tâm đến sự tồn tại của Tống Thanh Thanh, cũng như không quan tâm đến việc Hoắc Kiều chia tay anh ta.
Trương Sùng Quang đoán được anh ta đang nghĩ gì, chế nhạo: “Con gái trong nhà chúng tôi không đến mức cần phải lo lắng kết hôn! Kiều Kiều không muốn kết hôn, tôi và Hoắc Doãn Tư có thể che chở cho em ấy cả đời! Khương Lan Thính, nếu đã chia tay thì anh chỉ cần ôm ấp bạn gái mới cùng sống thật tốt, đừng đến tìm Hoắc Kiều nữa, cũng đừng đưa em ấy những thứ sắt vụn! Chính mình còn không hiểu rõ tình cảm của mình với em ấy mà lại học người khác đi ngoại tình!”
Trương Sùng Quang nói xong thì bảo tài xế lái xe đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhot com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!